Chuyện rất ngắn
NĂM NAY MÙA XUÂN CÓ VỀ ?
Rét sớm. Thành phố đêm
qua chuyển gió. Lất phất mưa . Lạnh tê tái. Làm nghề sửa chữa điện thoại di động
như tôi lạnh cóng tay cũng không thể bỏ
việc. Đã 6 giờ sáng mà trời vẫn u ám. Tôi lật đật ra mở cửa tiệm. Một ông già khoác
chiếc áo bông cũ kỹ, khăn phu la trùm kín đầu, chỉ để hở đôi mắt thiếu ngủ sau
cặp kính lão dầy cộm, ngồi co ro ngay dưới hiên nhà.
-
Cụ cần gì
mà tới sớm vậy ? Tôi hỏi . Ông già vừa nói hai hàm răng vừa va vào nhau lập cập
-
Tôi mãi
ngoại thành, tối qua vào đến đây thì cửa tiệm đã đóng. Tôi đành ngồi chờ …
-
Chết ! Vậy
mời cụ vào trong nhà cho đỡ lạnh. Chắc cụ cần sửa điện thoại ? Tôi hỏi ông cụ .
-
Vâng! Ông
cụ vẫn còn run nói - Nhờ bác giúp tôi xem cái điện thọai này hỏng gì mà lâu lắm mất tiếng !
-
Chắc cụ quên
không sạc pin. Tôi vừa nói vừa cầm chiếc NOKIA đời đầu lật qua lật lại kiểm tra
. Pin còn. Mặt kính đã mờ nhưng các ký hiệu vẫn hiện lên khi bấm nút ON. Tôi lấy
máy tôi gọi thử. Chiếc NOKIA cổ lỗ sĩ reo lên. Ông già mặt rạng rỡ:
-
Nó gọi tôi
hả bác ?
-
Ai kia ? Tôi
hỏi lại .
-
Là thằng
con trai tôi. Nó đi lao động mãi bên Trung Đông, xa lắm. Tôi biết, nó vẫn
thương tôi mà ... Tôi vội đính chính:
-
Không ,
cháu gọi từ máy cháu để kiểm tra máy cụ đấy. Máy cụ còn dùng tốt ! Ông cụ mặt
co rúm lại, giọng chùng xuống, hình như chỉ nói cho riêng mình nghe : Vậy sao hơn
năm nay con tôi nó không gọi về cho tôi lấy
một nhời …
Ông cụ nhận lại chiếc
NOKIA “cục gạch” áp nó vào tai, rồi cứ thế lầm lũi bước ra đường trong cơn gió
lạnh mưa phùn đang ùa về . Năm nay không biết mùa Xuân có về …
Vũ Hồng Quang
(31/12/2017)