Thứ Tư, 27 tháng 2, 2013

BỖNG NHỚ LẠNG SƠN ...

( Click chuột trái vào hình để phóng to hơn )


Mình  nhớ ngày 17/2 với 2 lý do. Thứ nhất , sinh nhật một người, với mình đặc biệt  quan trọng . Thứ 2 ngày mở đầu cuộc chiến tranh Biên giới bi hùng chống giặc Tầu xâm lược .
   Nửa đêm về sáng, lướt Web đọc bài thơ của Nguyễn Việt Chiến:
                                                   "Mùa này biên giới hoa sim
                                              Tím quanh mộ chí im lìm các anh…" 


Mục Nam quan
Thấy  bát ngát sim trong những triền đồi tưởng tượng : Rồi tưởng tượng tiếp về mối tình giữa chàng tân binh 22 tuổi và cô thôn nữ xứ Đoài . Người lính trẻ hy sinh ngay trận đầu ở phố chợ Kỳ Lừa, thị trấn Đồng Đăng. Cô gái sau này là một nữ doanh nhân thành đạt  nhưng đời sống hôn nhân tan vỡ, chị theo con sang Mỹ định cư . Lần ấy về nước, đúng  ngày 17/2 chị dẫn con lên biên giới tìm mộ người tình chiến sĩ năm xưa, nhưng không thấy …Chiến tranh là vậy :
                       " Bao người lính trận vô danh
               Hiến dâng đất nước tuổi xanh của mình !"


Trằn trọc không ngủ được. Hình ảnh những nấm mồ hữu danh và vô danh nằm “im lìm” trong các bụi sim hoa nở rộ, tím đến lạnh người  . “ Ai lên xứ Lạng cùng anh ….” Chính những bông hoa sim tím đã hát như thế trên những nấm mồ chiến sĩ vô danh . Có, có em đã lên biên giới tìm anh !  Và bài thơ chầm chậm ra đời với tên " Đồi sim biên giới" để tôi kỷ niệm 1 lúc 2 ý nghĩa của ngày 17 tháng Hai !
 
 

Thứ Ba, 26 tháng 2, 2013

LẠI CHUYỆN ÔNG NGHỊ TÉ GIẾNG HH.PHƯỚC

Calathau có ý kiến : Chuyện lùm xùm của ông nghị Té giếng HH Phước tưởng đến màn  xin lỗi cá nhân ông Dương Trung Quốc là xong, ai ngờ trò "xin lỗi đểu" của ổng bị cư dân mạng phát hiện, "ném đá" khiếp quá .Không chỉ có thế, người ta còn tiếp tục "khai quật " ông này và tìm ra khối điều bất ngờ  mà tôi đoan chắc tất cả các cử tri phần thì không biết, phần vì quá tin vào Đảng mà dồn phiếu cho ông để ông trở thành ông nghị một cách ngon lành ! 

Một bạn học cũ của ĐBQH Hoàng Hữu Phước  lên tiếng sau vụ bê bối .

Mấy bữa nay tui đọc báo và nghe chuyện của ông Hoàng Hữu Phước đại biểu Quốc hội mà lòng rầu vô cùng. Không rầu sao được khi tui với Phước là hai thằng bạn nối khố từ nhỏ, từ thủa còn chơi bi đánh đáo. Biết chuyện của Phước, má tui tuy gần 90 rồi cũng rầu lòng. Bữa hôm bà già kêu tui lại và bảo "Mày đi kiếm thằng Phước về cho má. Má có chuyện bảo nó". Nhà của Phước mãi bên Phú Nhuận, còn má con tui giờ ở mãi quận 12 chạy đi kiếm nó đâu có dễ, lâu nay gọi vào điện thoại mà Phước đâu bốc máy nghe bao giờ đâu. Tôi không dám nói với má sợ bả giận. Vậy mà bà già tui bà hổng có quên, bữa tối bà lại nhắc lại chuyện này, làm tui buộc phải nói thiệt với bả là không liên lạc được. Bà giá tui biểu vậy mày phải tìm cách thanh minh giúp thằng Phước đi chứ, tội cho nó. Nghe bà già nói tui cũng nghĩ lắm, tui là dân kỹ thuật có bao giờ viết cái gì cho người khác đọc đâu ngoài mấy lá thơ từ thời xưa. Giờ thì còn ai viết thơ từ gì nữa, có chuyện thì bốc máy phôn cho nhau là xong. Nhưng vì nghe má và thương thằng Phước thì tôi đành ngồi viết và sẽ nhờ ai đấy sửa lại cũng được.

Má tui quý Phước như con, ngày bé Phước ngoài giờ đi học thì thường có mặt ở nhà tui nửa ngày. Lắm lúc cũng ăn ngủ ở nhà tui vậy, mãi thành quen. Thằng Phước là dân Bắc di cư, lúc nhỏ bọn bạn thường gọi trêu nó là Phước "pake" nghĩa là Phước Bắc kỳ. Lúc bé Phước trắng trẻo, nhưng ốm o và xinh trai lắm, người trong xóm gọi nó là công tử bột. Đi học Phước thường học đứng đầu lớp, được cô giáo yêu. Còn nhớ khi bé, lúc ông già tui còn sống ông già xem tướng bảo thằng này khi lớn ngoai 50 sẽ nổi tiếng lắm. Mọi sự có lẽ sẽ như ông già tui nói, nếu không xảy ra chuyện sau:

Trong vườn nhà tui hồi đó bên Quận 3, có vườn cây ăn trái rộng chừng 2 mẫu tây. Vườn trồng đủ thứ cây ăn trái nhưng như ba tui nói là chủ yếu để lấy bóng mát. Trong vườn có một cây khế ngọt sai trái lắm. Mọi ngày bọn tui thường hay leo trộm để bứt khế ăn chơi, điều mà má tui cấm. Còn nhớ bả biểu tụi tôi, cành khế ròn, dễ gẫy leo lên coi chừng té mất mạng. Tụi nhỏ muốn ăn thì lấy cây chọc cho rụng xuống, lấy rửa đi mà ăn. Hôm đó tui giờ còn nhớ như in, lúc đầu giờ chiều chỉ có tui và thằng Phước ở nhà, mọi người đi vắng hết. Hai thằng rủ nhau ra vườn bứt khế ăn chơi. Mọi bữa tui sẽ là thằng trèo lên bứt khế, còn đứa khác ở dưới đỡ những chùm khế tôi bứt được quăng xuống. Xong sẽ cùng nhau ăn. Bữa đó chỉ có hai thằng, thằng Phước xung phong trèo lên cây bứt trái, vì ở phía sát với góc rào đường Nguyễn Đình Chiểu chỗ ấy khế chín nhiều, toàn trái lớn vì ít người trèo và ít ai để ý. Thằng Phước đã thoăn thoắt trèo lên, một chốc nó đã leo gần đến ngọn, nơi mà có cành khế vươn ra rất nhiều khế chín nhưng ít người dám trèo ra để bứt. Bỗng rắc một cái, cả cái cành khế to cỡ cổ tay và thằng Phước rớt xuống. Đầu của thằng Phước cắm vào cái lu nước sát tường. Lúc ấy hai thằng chúng tôi còn nhỏ, chừng 9-10 tuổi, thấy thế tôi chạy lại thì thấy thằng Phước đang nằm miệng nó kêu ặc ặc, có lẽ vì sặc nước. Sơ quá không biết làm gì tôi chỉ biết la lớn và cầm hai chân thằng Phước lôi nó ra khỏi cái lu nước tiểu. Vừa hay chị ba tui về, bả chạy lại đỡ thằng Phước và goi xe đưa nó chạy tới bệnh viện. May sao Phước chỉ bị sặc và chấn thương ở đầu, bác sĩ xem xong tắm rửa và cho lưu lại để theo dõi chứ không cho về. Sau này mới nghe người lới bảo khi ấy Phước bị chấn thương sọ não thể nhẹ, vì từ khi ấy thằng Phước tính tình thay đổi, hay cáu gắt và trong xóm họ gọi là Phước "khùng".

Đó cũng chính là lý do vì sao thằng Phước sau này được xác định rằng có tiền sử bệnh thần kinh. Như hồ sơ do Bệnh Viện Tâm Thần TW2 Tỉnh Đồng Nai cấp bởi BS Trần văn Thành ngày 16/08/2000 và 6 lần vào các năm 2001-2003. Nó cũng chính là lý do vì sao lúc còn là sinh viên khoa Anh văn trường ĐH Tổng hợp TP. HCM hay có tật táy máy cầm nhầm đồ hay tiền bạc của bạn bè trong lớp. Kể cả việc lấy cắp sổ cantin nhu yếu phẩm của sinh viên trong lớp mua hàng đem ra bán ngoài chợ đen từng bị cảnh cáo toàn khoa. Hay sau này khi có vợ con thì Phước lúc ở nhà thường rất thô bạo, đánh đập chử mằng vợ con và thường hay lui tới  xả stress tại các quán cà phê bí mật và đặc biệt hay đến hiệu hớt tóc thanh nữ Nga ở Bình Thạnh và trả tiền tip cho các em cave rất hào phóng!

Tui viết ra những điều trên chỉ nhằm giải bầy sự thực, hy vọng bà con thông cảm cho ông Phước vì những hành động chưa đúng là do bệnh tình chứ không phải lỗi của Phước. Tui cũng nghe họ bảo do bị bệnh khùng nên Phước không làm việc ở đâu được lâu, vì thích chê bai và nói năng tùm lum tà la mà không biết sợ hay kiêng nể ai. Và cũng là lý do các học viên là học trò của thằng Phước học xong, ra ngoài đời thường không ai nhận cả hoặc sẽ bị đuổi việc sau đó vì kiến thức quá tồi!
Sẽ có người hỏi vậy sao người bị bệnh khùng như thằng Phước lại trúng cử đại biểu Quốc hội? Cái này bản thân tui cũng không hiểu, chỉ nghe nói nó có dây với mấy ông lớn lắm ngoài Hà nội, người đã đưa nó vào Quốc hội. Có lần cách đây hồi nó mới trúng cử, tôi có hỏi nó trả lời rằng "Mấy ảnh bảo tui, chắc chắn sẽ trúng, vì ngoại Hà nội đã chỉ đạo là phiếu nào không bỏ cho tui (Phước) là bị đưa vào phiếu bất hợp lệ". Nghe vậy tui có hỏi lại vậy người ta không biết mày bị bệnh khùng sao? Phước trả lời rằng "Biết sao không biết. Họ bảo vì tui khùng nên họ mới chọn để cho dân thấy bọn không phải đảng viên trong Quốc hội chỉ là một lũ điên" và Phước còn bảo "Đưa tui về ứng cử ở cụm đơn vị bầu cử số 1: Quận 1, quận 3, quận 4 là nhằm tạo cho tui có uy tín cao". Và "dân bây giờ có biết gì đâu, ngu lắm"

Tui viết ra vì tui thương thằng Phước và để chiều ý má tôi. Mong mọi người hiểu và bỏ qua cho Phước. Xin đừng trách người điên, có trách thì xin trách mấy ổng ở ngoải kia kìa.

Sáu Diệu

Cụm 7 - 1027 Quốc lộ 1A, Phường Tân Chánh Hiệp - Quận 12 - TP HCM

* Bái do tác giả gửi đến TTHN, có được biên tập và sửa lỗi chính tả
------------------------------------------------------
Nguồn : Mạng Thongtinhangngay .

Chủ Nhật, 24 tháng 2, 2013

NGUYÊN TIÊU- ĐÊM THƠ VIỆT NAM

Đêm nay đêm Nguyên Tiêu, đêm Thơ Việt Nam. Có người mỉa mai về cái sự lạm phát thơ Việt Nam hiện nay, hay còn gọi là " hiện tượng Việt Nam bội thực thơ". Nói vậy cũng là quá đáng. Như Làng ta, mấy năm trở lại đây hầu như "mỗi công dân đều là 1 nhà thơ", ừ "lều thơ" hay nhà thơ cấp Cu Lờ đi nữa thì với ta, vẫn cứ là thơ. Bởi ta làm thơ để giải tỏa và sẻ chia với những bạn bè tâm huyết. Người làm thơ đã được đồng cảm, thế là đủ. Còn xã hội thiếu gì kẻ "mần thơ" để mưu cầu danh hão như cái tay nhà thơ nhập đồng Hoàng Quang Thuận 1 đêm sáng tác trên trăm bài ...thơ thiền !!! ! Chấp làm gì !
Thơ là phải bật ra từ cảm xúc của cõi lòng sâu thẳm. Lịch sử của VN là lịch sử của chiến tranh chng xâm lược, thơ chỉ nói đến yêu thương là chưa đ, thơ phải viết và biết "căm hận" . Chỉ thiếu 1 vế cũng chưa chắc đã chạm đến con tim người đọc. Xuân Diệu viết :" Yêu với căm hai đợt sóng ào ào/ Vỗ bên lòng dội mãi tới trăng sao " . Vì thế xin mở đầu trang thơ này bằng bài thơ của 1 nhà thơ đã thành danh : Nhà thơ Nguyễn Việt Chiến. Anh có nhiều tác phẩm thơ viết về biển đảo như Tổ qyốc ở Trương Sa ( Đã được phổ nhạc), "Tổ quốc nhìn từ biển". Hôm nay, trên Thanh Niên Chủ Nhật anh có bài  thơ về ngày 17/2. Thế lục bát,  vần điệu chỉn chu. "Cảm" nhất là cái điệu tâm hồn rất gần gũi với chúng ta , những kẻ ngoại đạo làm thơ nương theo cái hồn cốt dân tộc ...

Thứ Sáu, 22 tháng 2, 2013

NGƯỜI VIỆT ĂN THỊT THÚ RỪNG NHIỀU NÊN HUNG HÃN ?

Gần đây GS Joel Brinkley (hiện đang là giáo sư chuyên ngành báo chí tại đại học Standford ) đã đăng một bài bình luận mang tên “Dù ngày càng giàu có, nhưng khẩu vị của người Việt chẳng giống ai” trên tờ  Chicago Tribune ….Ngay lập tức, bài bình luận đã làm “dậy sóng” sự phẫn nộ không chỉ trên Việt Nam mà trên toàn thế giới, bởi tác giả của nó đã “thiếu thông tin, đầy cảm tính, hồ đồ trịch thượng và phân biệt chủng tộc !” . Thậm chí quá bức xúc,  Mark Nelson – 1 Blogger  đã lập  ra lá đơn yêu cầu sa thải tác giả bài viết chê bai Việt Nam . Cho đến nay đã có gần 1.000 người trên toàn thế giới tham gia ký vào lá đơn này !  Ông giáo sư từng là phóng viên tờ New York Times và từng đoạt giải Pulitzer (giải thưởng báo chí danh giá nhất tại Mỹ) phải công nhận 6 năm viết báo bình luận chưa bao giờ ông gặp phản ứng như lần này !

Bài viết nguyên văn bằng tiếng Anh, tạm dịch như sau:
“Ở Việt Nam, bạn dễ dàng nhận thấy những điều bất thường. Bạn không nghe tiếng chim hót, không thấy sóc leo cây hay chuột lục lọi trong những đống rác. Thậm chí, cũng chẳng có con chó nào chạy rông.

Thực tế, hầu như bạn không thấy được một con thú hoang hay thú nuôi nào cả. Chúng đi đâu cả rồi? Bạn có thể ngạc nhiên khi biết rằng: chúng đều bị ăn thịt cả.

NGÀY XUÂN NGHE KỂ LẠI CỔ TỤC XỨ KINH BẮC

CỔ TỤC BÓP VÚ TRONG MỘT SỐ LỄ HỘI XỨ KINH BẮC


Những tài liệu dưới đây được viết bằng chữ Hán - Nôm, là những ghi chép về dân tục của vùng Kinh Bắc, vào năm Khải Định thứ 5 (1920), do Viễn Đông Bác Cổ chủ trương và các nhà nho Việt Nam tiến hành khai báo.

Tài liệu này đã được các nhà nghiên cứu thuộc Viện nghiên cứu Hán Nôm biên dịch trong cuốn sách: Địa phương chí tỉnh Bắc Ninh qua tư liệu Hán Nôm, do GS Đinh Khắc Thuân chủ biên. Nhà xuất bản Khoa học Xã hội năm 2009.



Phần biên dịch được trích dẫn dưới đây do Nguyễn Thị Hường - Nguyễn Tô Lan dịch, Đinh Khắc Thuân hiệu đính.

Thứ Sáu, 15 tháng 2, 2013

NGÀY 14/2 LÀ NGÀY GÌ ?

Hóa ra mình quên béng ngày ấy là ngày TÌNH NHÂN ( Valentine ) . Phát hiện ra là do đến ăn bữa cơm chia tay 3 ngày Tết ở nhà người bạn, thấy trên bàn sẵn có lẵng hoa tươi, mới giật mình và tự trách mình là kẻ vô duyên trước khi chủ nhân nhắc khéo ! Vào Google gõ từ Valentine chỉ  đúng 0,27 giây cho ra tới  2.090.000 kết quả ! Thế mới biết Valentine đã du nhập rồi cắm rễ ở nước Nam ta mạnh mẽ như thế nào ! 

Tìm thấy bức ảnh này trên mạng. Phải chăng đây là bức hình đẹp nhất trong ngày lễ Tình nhân năm nay ?

Thứ Hai, 11 tháng 2, 2013

KHAI BÚT ĐẦU XUÂN


Lang thang ra phố dạo chơi
Gặp những nụ cười lặng lẽ trao nhau
Ngước nhìn cửa sổ lầu cao
Bất ngờ một đóa Xuân chào riêng tôi ?

Thứ Bảy, 9 tháng 2, 2013

CHÚC TẾT !



Ông Nội riêng chúc anh em Cu Bi và Tí Ti- Anh em Lycy và Cu Tý
Ăn ngoan. Ngủ ngoan
Mạnh khỏe, lớn nhanh 
Ở trường :
 Học hành chăm chỉ
Cô yêu bạn quý
Ở nhà :
Ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ
Anh chị em thương mến nhau

Thứ Năm, 7 tháng 2, 2013

THÀNH TÍCH NỔI BẬT CỦA CHI BỘ TÔI

Chi bộ tôi sinh hoạt buổi tất niên để đón năm mới Quý Tỵ. Buổi sinh hoạt này rất quan trọng vì đồng chí Bí thư sẽ có 1 bản tổng kết công tác suốt cả năm 2012 và thông qua phương hướng nhiệm vụ cho cả năm 2013. Bí thư đọc cứ đọc, đảng viên ở dưới từng nhóm nhỏ cứ vô tư nói chuyện riêng. Rất sôi động. Riêng tôi không có "đối tác" nên cố dỏng tai nghe ...thành tích :
" Trong năm qua, đặc biệt là những ngày cuối năm vừa rồi, chúng ta đã tổ chức được một đoàn kiển tra liên ngành gồm Đại diện Chi ủy ( trực tiếp là Bí thư ), đại diện Hội cựu chiến bình và lực lương trật tự đô thị bất ngờ đột nhập vào hẻm X, bắt được 4 con gà trọi.

CHUYỆN RẤT LẠ LÙNG

CÂY ỔI BIẾT CƯỜI, CÂY DỪA BIẾT KHÓC Ở XỨ THANH


Nhiều người ngạc nhiên khi tận mắt chứng kiến cây “ổi cười”, “dừa khóc”... nhưng những hiện tượng này vẫn còn là bí ẩn chưa có lời giải đáp thuyết phục.


"Cây ổi cười" trong khu di tích
Ky la cay khoc cuoi chi co o Viet Nam
 Khi gió lặng, chỉ cần chạm nhẹ vào thân là lá ổi rung lên bần bật

Tại khu di tích lịch sử Lam Kinh, tỉnh Thanh Hoá, có một cây ổi mà khi người ta gãi nhẹ vào thân cây, cả cây ổi rung lên bần bật. Người dân và khách du lịchđều rất tò mò về cây ổi “biết cười” này.

Thứ Hai, 4 tháng 2, 2013

TẾT ! TẾT ! TẾT ! ĐẾN RỒI

Hai anh em Cu Bi , Tý Ti đón Xuân ở Trường Mẫu giáo Quốc tế 
SAI GON ACADEMY 

Cu Bi - diễn viên trong nhóm Múa Lân diện "quốc phục"

Chủ Nhật, 3 tháng 2, 2013