Thứ Năm, 27 tháng 9, 2018

Tù facebook Ông Nội SN Cu Tý 2012

MỪNG SINH NHẬT CU TÝ 24/9/2012


CN , 23.9.2012 bà nội và bố mẹ cu Tý tổ chức mừng sinh nhật cháu kết hợp tân gia nhà mới ở Sydney. Khách mời gần 50 người, trong đó có 20 bạn của cu Tý. Bố Phương chuẩn bị một con bê thui 20kg để đãi khách . Tiệc tùng vui chơi từ trưa đến tận chiều tối mới kết thúc. Vui quá ! Chúc cháu " Hay ăn, chóng lớn" - Khỏe mạnh và Thông minh !


Mừng Cu Tý Sinh nhật (2 tuổi) Từ facebook Ông Nội)

CHÚC MNG CHÁU NI TRÒN 2 TUI.
27 Tháng 9, 2011 lúc 13:51 ·

Cháu Vũ Quang Huy ( Ryan / cu Tý) sinh ở Sydney hiện đang sống với bố mẹ và chị gái Lucy Minh Tú ở Úc. Cu Tý được gửi Nhà trẻ từ khi mới 6 tháng tuổi , nay rất có bản lĩnh trước các bạn Tây. Cháu ngoan và hiếu động. Chúc cháu luôn mạnh khỏe, hay ăn chóng lớn và mau nói thạo tiếng mẹ đẻ .
Bố mẹ Ryan Cu Tý cùng tổ chức Sinh nhật cho con với 1 số con của các bạn hiện đang sống và làm việc tại Sydney ( ngày 24/9/2011)

1 tác phẩm chưa đặt tên của HS Ryan cu Tý sẽ bán đấu giá trong tương lai !








Từ facebook Calathau Vu XB Ngày 27/9/2016

  ( Kể chuyên chị em Lucy 7 trước )



Lucy rất yêu em. Khi chơi với em cu Tý, Lucy luôn nhường nhịn, nhưng em mới 1 tuổi đã "đành hanh" hay "bắt nạt:" chị . Những lúc bức xúc nhất Lucy chỉ có 1 thứ "vũ khí" chống lại , đó là ...khóc nhè ! Khóc nhè nhưng không mách người lớn vì biết người lớn bao giờ cũng bênh người bé hơn . Người lớn thì chẳng cần phân xử dỗ dành vì biết chỉ 1 lát Lucy lại nín rồi ôm em cu Tý như chẳng có chuyện gì xẩy ra. Ông Nội theo dõi , nhận xét: cháu gái ông cười cũng xinh mà khóc nhè cũng ...xinh, nên bèn lấy máy ảnh ra chụp ...Thế mà đã 7 năm rồi . Lucy đã 9 tuổi, học Lớp 4 , còn cu Tý 7 tuổi, lớp 2 . Cả 2 chị em, đứa nào cũng giỏi tiếng Anh nhưng kém tiếng Việt....








Thứ Tư, 26 tháng 9, 2018

BÀI VĂN HAY NHẤT CỦA BÀ PCT NƯỚC THƯƠNG NHỚ ÔNG (CỰU) CT NƯỚC .


THƯƠNG NHỚ CHỦ TỊCH NƯỚC TRẦN ĐẠI QUANG
(24/09/2018 16:07)

Trong 1/2 nhiệm kỳ phối hợp làm việc và thực hiện nhiệm vụ Anh phân công, ủy quyền cùng với vai trò tham mưu, phục vụ của Văn phòng Chủ tịch nước đã làm được nhiều việc đối nội, đối ngoại theo quy định. Qua đó, Anh đã để lại những dấu ấn rất đặc biệt đối với bạn bè quốc tế và các cơ quan, đơn vị, cá nhân trong nước.
Đối với Cơ quan, bất cứ công việc nào, nơi nào cũng đều lưu lại hình ảnh của Anh:
Từ nơi làm việc mới rộng rãi, thuận lợi,
Từ những tình cảm chân tình, sự quan tâm chu đáo đến mọi người,
Từ sự động viên, nhắc nhở công việc đến từng vụ, đơn vị,
Từ sự quan tâm chỉ đạo nâng cao chất lượng, hiệu quả công tác tham mưu, phục vụ đối với lãnh đạo và chuyên viên Văn phòng Chủ tịch nước.
Đặc biệt sản phẩm hiện hữu mà Văn phòng có được là lần đầu tiên tổ chức kỷ niệm Ngày truyền thống Văn phòng Chủ tịch nước ra đời Kỷ yếu hơn 70 năm của Phủ Chủ tịch, của các thế hệ lãnh đạo Nhà nước và Văn phòng Chủ tịch nước, Phòng trưng bày truyền thống Phủ Chủ tịch cùng những tình cảm quý trọng, thương yêu của anh chị em dành cho Anh.
Và không thể không nhắc đến là lần đầu tiên cơ quan Văn phòng Chủ tịch nước được đón nhận Huân chương Hồ Chí Minh do chính Anh ký và Anh trao tặng.
Mấy ngày qua cơ quan luôn trong không khí buồn rười rượi, vì sẽ vĩnh viễn thiếu vắng Anh và không thể tin Anh ra đi mãi mãi và ra đi thực sự rồi.
Phòng ăn trưa hàng ngày Anh vẫn ngồi ăn, anh chị em vẫn chuẩn bị tươm tất bữa ăn nhưng vẫn còn nguyên vẹn cùng với những nén nhang thơm nhưng thấy xé lòng Anh ạ.....!

Thôi công việc trước mắt tất cả lo lễ tang Anh thật trọn vẹn, chu đáo.
Kính chúc Anh ngủ một giấc bình an cõi vĩnh hằng./.
Phủ Chủ tịch, ngày 24 tháng 9 năm 2018

Đặng Thị Ngọc Thịnh
Quyền Chủ tịch nước CHXHCNVN
----------------------------------

Bình luận của Phạm Lê Vương Các:

Bà Đặng Thị Ngọc Thịnh, một nhân vật khá mờ nhạt trong hệ thống chính trị Việt Nam, sau khi đảm nhận chức vụ Quyền Chủ tịch nước đã có bài viết về người tiền nhiệm quá cố dưới nhan đề “Thương nhớ Chủ tịch nước Trần Đại Quang”.

Bài viết ngắn nhưng khá lủng củng và không rõ nghĩa ngay từ lời mở đầu. Nếu tôi không nhầm thì bà Thịnh tự khen mình trước, ca ngợi sự giúp sức của mình và Văn phòng Chủ tịch nước, nhờ đó Chủ tịch nước Trần Đại Quang mới để lại “dấu ấn đặc biệt” của mình.

Dấu ấn đặt biệt của Chủ tịch Quang dưới sự miêu tả của bà Thịnh bằng những hình ảnh không mấy đặt biệt trong vai trò nguyên thủ quốc gia, và có đôi chút buồn cười về nội dung câu chuyện lẫn lối viết.

Bởi trọng tâm của phần thân bài đã bị lệch đối tượng, khi dùng hình ảnh của Chủ tịch Quang để nói về sự đặc biệt của Văn phòng Chủ tịch nước - trong khi đây chỉ là một cơ quan giúp việc cho Chủ tịch Trần Đại Quang.

Có thể xem đây là bài văn khóc thương với lời lẽ thân tình, mang tính chất bình dị mộc mạc. Nhưng khi nó sa đà vào tính chất kể lể những chuyện không mấy nổi bật, lại đặt vào trong bối cảnh cố gắng phác họa lại hình ảnh của một nguyên thủ quốc gia vừa qua đời, cho thấy bài viết rất thiếu chiều sâu tư duy và khả năng dẫn dắt câu chuyện quốc gia trong vai trò là Quyền Chủ tịch nước.

Quá mất điểm cho sự khởi đầu của Quyền Chủ tịch nước.
 -----------------------------------------------------------------------------------

http://www.vpctn.gov.vn/…/THUONG-NHO-CHU-TICH-NUOC-TRAN-dAI…

Thứ Ba, 25 tháng 9, 2018

NGHE ÔNG THẦY LÊ THẨM DƯƠNG DẬY HỌC TRÒ

Các cháu, nhân đầu năm học chú lại có đôi lời dặn các cháu
Tác giả: theo FB Lê Thẩm Dương


Học xong lớp 12 đừng tưởng bây ngon, mới hoàn thành cái chương trình xoá mù chữ thôi. Còn lên Đại học, xong ra Đời học, mấy cái trường kia nó dữ dội hơn nhiều. Nên ráng, đời đứa nào cũng có 24 tiếng như nhau, hơn nhau ở chỗ xài sao cho nó khéo…
Đừng quá tin vào đạo đức, đạo đức làm giả được, lương tâm thì không, nên sống sao cho cái lương tâm bây thanh thản là được.
Rồi, đi học đi mấy đứa… (LTD)

KD: Đúng tính cách và “chất người”của ông thầy Lê Thẩm Dương. Tếu tếu hài hài nhưng thiết thực. Có điều, nếu không “Đạo đức giả” thì tiến thân “đúng quy trình” và làm to sao được?  😀
—————
– Đứa nào muốn thành bác sĩ, kỹ sư, kiến trúc sư, thì lo học toán lý hoá sinh cho giỏi, sau còn dùng. Mấy đứa không thích mấy ngành này thì học cho đủ năm điểm qua lớp là được, học cho cố sau này quăng cũng vậy, đời chú tới giờ, chờ hoài vẫn chưa thấy ngày dùng sin, tang, cos, cotang…

– Học văn thì đọc sách cho vui, nhớ ngày sinh tháng đẻ tác giả, hoàn cảnh ra đời tác phẩm, biện pháp nghệ thuật của tác phẩm để trả bài có điểm. Thời gian còn lại thì đi đọc sách, tiểu thuyết thế hệ mới của nước ngoài với trong nước. Đọc càng nhiều càng tốt, đọc đủ thể loạ càng tốt. Bây đọc bây khôn ra nhiều lắm, tin đi.

– Giáo dục công dân hay Đạo đức thì bỏ mấy cái sáo sáo ngữ như “Tiên học lễ, hậu học văn”, dạy hết năm này tới năm nọ, tụi nó đọc rào rào chứ có đứa nào nhớ làm theo. Dạy tụi nó cách lên mạng, lên facebook đọc tin tức thì kiểm chứng nguồn, biết tìm hiểu, biết suy nghĩ đến cảm nhận của người ta.
– À, còn lịch sử, học số cho nhớ để thi, chứ bớt bớt tin. Bên nào thắng thì bên đó là người tốt, chịu khó đọc từ nhiều nguồn, học từ nhiều nơi, tự dùng cái đầu để kiểm chứng, rồi sẽ thấy khác, khác lắm… rồi sẽ tự hào theo một kiểu khác.
– Sống hay chết gì cũng phải học cho thật giỏi Anh Văn, muốn tốt hơn thì học thêm các ngoại ngữ khác nữa, Việt Nam làm việc nhiều với thằng nào thì đi học ngoại ngữ thằng đó. Tiếng Tàu thích thì cứ học, đừng có bị mấy cái tinh thần hão làm mù mờ, học tiếng của nó để làm việc với nó khỏi bị nó lừa, để nó có chửi thì biết mà chửi lại. Học ngoại ngữ là cách duy nhất để bây hội nhập.
– Thể dục thì dẹp mẹ nó mấy môn nhảy xa, nhảy sà, nhảy cao, chạy đường dài… nhiều đứa thể lực nó yếu rồi sao nó theo kịp. Dạy tụi nhỏ cách bơi lội khi đường ngập, cách né cây ngã khi bão, cách chèo xuồng vượt đường ổ gà… Không thì cho học cách rút dây. Phát cho mỗi đứa một sợi dây kinh nghiệm rồi thi nhau rút. Mấy đứa con ông cháu cha ráng học môn này cho giỏi, sau rồi dùng.
– Nông nghiệp thì dẹp luôn mấy cái cách nuôi trồng vớ vẩn gì đi, trẻ giờ nó ở thành phố học mấy cái đó làm chi. Dạy nó phân biệt đâu là thực phẩm sạch, đừng có thấy ai share cái gì kêu có độc cũng tin. Đặc biệt mấy thằng con trai thì học cách phân biệt rau sạch, lớn rồi biết mà dùng, không thì về chỉ ba mấy đứa cách phân biệt rau sạch để bảo vệ má mấy đứa.
– Tin học thì bỏ mấy cái lập trình nham nhảm, hay hướng dẫn tạo cây thư mục, tạo file văn bản đồ đi. Bỏ mẹ nó luôn cái hệ điều hành Dos đi, thế giới nó đi chợ bằng tên lửa rồi mà còn Dos với Đéo. Ráng mà học cách làm CV, cách viết mail… mấy cái này sau này cần hơn.
– Học ít ít thôi, năm cấp ba yêu thử đi cho biết mùi thất tình với người ta. Chứ để lên đại học mấy đứa nó không có yêu thật lòng đâu.
– Ráng học hết năm 12, tự nhận ra coi bản thân mình giỏi môn nào, thích môn nào thì phát triển môn đó. Chọn trường Đại học thì phải kiên quyết với bản thân, không phải nghe ai nói gì cũng gật đầu chọn theo. Đời bây bây không lo, để người ta sai người ta khiển rồi sau này sao mà khá hả bây?

– Học xong lớp 12 đừng tưởng bây ngon, mới hoàn thành cái chương trình xoá mù chữ thôi. Còn lên Đại học, xong ra Đời học, mấy cái trường kia nó dữ dội hơn nhiều. Nên ráng, đời đứa nào cũng có 24 tiếng như nhau, hơn nhau ở chỗ xài sao cho nó khéo.
– Ráng học, đừng tin mấy con mấy thằng viết kiểu bài như “Bỏ học đại học lương 80 triệu…” tụi nó lừa đó, nó viết thiếu là mười ngàn đứa bỏ học, chín ngàn chín trăm chín mươi chín đứa thất nghiệp, có 1 thằng kia may thôi. Bây chắc không đủ may đâu, đừng thử.
– Để dành tiền từ giờ để đi du lịch, bước ra khỏi cái nước ngày nào thì đời mình khôn hơn ngày đó. Bây là con ếch, cái miệng giếng Việt Nam nhỏ, có ngon thì nhìn đời qua miệng giếng thế giới.
– Đừng quá tin vào đạo đức, đạo đức làm giả được, lương tâm thì không, nên sống sao cho cái lương tâm bây thanh thản là được.
Rồi, đi học đi mấy đứa…
___________________
Cre: Nguyễn Ngọc Thạch
#lamchutuduy
#TS_Lê_Thẩm_Dương
Share this:
TwitterFacebook299

-----------------------------------------------
Theo Blog kim Dung/Kỳ Duyên

ĐỨC CUNG HOÀNG ĐẾ LIỆT CHUYỆN (Chép từ facebook Calathau Vu)

(Chuyện phiếm nhiều kỳ)

Lại nói hôm vưa rồi, đang ngồi nhổ râu cho đỡ buồn thì cụ cố NSP réo rắt gọi điện :" Này, trưa nay tới ngay Cung điện CU-TU dự quốc yến, nhá nhá nhá !". Cúp máy ! Mình ngẩn tò te, chả biết Cung điện CUTU là nhà ai ! Ngẫm nghĩ, nhớ , ngoài HN cụ Tú Riềng hay chơi chữ kiểu "chiết tự" . Thí dụ vừa ra Hà Nội cụ gọi tôi thông báo: "Chương trình sáng nay LÔ LƠ TI CA, chiều HÔ VI LÔN. Cùng tham dự có 1 VIP. đó là Giám đốc Cty trách nhiệm hữu hạn KHÔ VI BU" . Lập tức tôi hiểu ngay hôm ấy chúng tôi sẽ ăn sáng món Cháo lòng ( Thay vì món Lòng lợn tiết canh ngày xa xưa nay đã thành ...quá vãng!) . Và chiều là Hột vịt lộn . Còn nhân vật VIP "Khổ vì buồn"(kHOVIBU) kia có liên quan đến chế độ cấp cota mỗi tuần 1 lần thì xin " Không khai chính ủy trong đống rơm !" ...Bấy giờ tôi mới suy ra. Biệt thư CUTU mà NSP nói, đích thị là nhà vợ chồng 2 cụ CUNG-TUYÊN rồi ! Quả đúng là có bữa ăn nhưng thực khách toàn ...mỹ nhân. Trịnh trọng quá ! Đầu tiên Nông Sản Phụ (Cặp mắt rất tình) liếc nhìn ông chủ nhà (Người đàn ông duy nhất, ngồi chính giữa bàn ăn), khoanh tay giới thiệu : Đây là ĐỨC CUNG HOÀNG ĐẾ ! (Liếc sang bên) Kia là KIM TUYÊN HOÀNG HẬU . (Chỉ vào ngực mình ỏn ẻn ): Thiếp là QUÝ PHI LÔNG SẢN PHỤ ! Còn lại tất tần tật đều là các CUNG TẦN MỸ NỮ dưới sự tuyển chọn và chăn dắt của MINH HÀ MA MA ĐẠI TỔNG QUẢN ngồi đầu bàn ! Quốc Vương lúc ấy có vẻ nóng ruột bèn phán: " Vậy việc Trẫm giao cho khanh tiến cử 1 CÔNG CÔNG vào cung trông nom A PHÒNG,khanh đã tìm được chưa ? Bấy giờ Ái phi NSP mới vô cùng bối rối , nhìn phải, liếc trái chỉ đại vào lão Calathau mà thưa " Đây ạ! Đây ạ! Bẩm Hoàng đế, thần thiếp đã tuyển được lão này này !". Mặc cho Lão Calathau bất ngờ lúng túng, Đức Cung Hoàng đế cứ kéo hắn vào ngồi cạnh mình, lại còn rót Bia Ken ban thường, nói : "Từ nay Trẫm sẽ phong cho ngươi chức CÔNG CÔNG cai quản A Phòng " Lúc này Minh Hà Ma Ma Đại tổng quản bèn bẩm lên Đức Vua rằng lão Calathau do Đương kim Quý phi NSP tuyển chọn, không biết "chất lượng" thực hư thế nào, nên Bệ hạ chỉ nên phong cho hắn làm "Phó Công Công" để có sự cảnh giác tránh gây hậu họa ! Nghe đến đây Đức Cung Hoàng Đế gạt đi , đập bàn cái bốp rồi dõng dạc phán : Trông mặt mũi lão này không Công Công Thái Giám thì là đồ GSTS (Gà sống Thiến sót) à !!! Đến đây tất cả cung tần mỹ nữ kẻ "mặt xanh như đít nhái", người "mặt tái như cà ...tím" , nhưng vẫn phải nâng ly nhoẻn miệng cười mà đồng thanh hô to : "Đức Cung Hoàng đế vạn tuế! Vạn tuế ! Vạn vạn tuế ! " Tiếp theo là hát vang bài " Được cùng đồng chí, tưng bừng họp vào ngày tết ..." ( Bài hát cung đình nhã nhạc truyền thống ) để làm Hoàng đế vui lòng !
(Muốn biết sau đó trong Hoàng cung xảy ra chuyện gì, xem hồi sau sẽ rõ! )










CHUYỆN CŨ ĐĂNG LẠI


12/09/2010 11:48 pm
Chat với OSIN
(Chuyện bịa như thật)
Calathau xin có ý kiến !  Đồ cổ càng để lâu càng giá trị . Blog của Làng ta ra đời từ 2008, đền nay đã 18 năm. Trong cái kho tàng khá đồ sộ ấy còn rất nhiều "của quý", thỉnh thoảng lục ra coi, bao nhiêu kỷ niệm lại ùa về ...Như câu chuyện sau đây, hư hư thực thực. Ai bảo phịa cũng được, mà bảo thực thì cũng chẳng sai ! Bạn vẫn là bạn. Chúng mình đều là những người bạn tốt của nhau. trước thế, bây giờ thế và mãi mãi thế . "Tình Quế Lâm" mà !  
      Ông chủ 1 doanh nghiệp sản xuất mặt hàng điện tử vào loại đại gia có mấy ngàn mét vuông đất ở Ba Vì bỏ hoang cả chục năm nay, nhân có “chiến tranh lạnh” với vợ, ông bèn tận dụng thời cơ bỏ công bỏ của ra xây dựng thành cái trang trại để làm chỗ giao lưu bạn bè cùng hội cùng thuyền, cũng là củng cố hậu phương, kiểu “Tích cốc phòng cơ”, nếu một mai chiến tranh lạnh trở thành chiến tranh nóng thì lập tức có hậu cứ cố thủ, thà “chết chứ không chịu hy sinh” , ông nói thế ! 

Ngày qua tháng lại, bằng lòng tự trọng cao ngút trời, ông quyết chứng minh với ai đó rằng, ông không những “Giỏi việc nước” mà còn “ Đảm việc nhà” ! Quả nhiên ông đã thành công.

 Phải công nhận 1 mình ông xoay xở cho thành ra 1 cái “ Hàm Yên sơn trang” ( Như tả trong tiểu thuyết “Xóm Vắng” của Quỳnh Dao) là cả 1 bản lĩnh không thể coi thường.Tất nhiên ông cần một Osin đóng vai quản lý toàn bộ cơ ngơi này, kể cả chăm sóc phần ăn, ở cho ông chủ. Cũng phải thay qua đổi lại đến mấy Osin đủ loại, cuối cùng ông tạm chấm chị Gái . Thật ra gọi chị hơi già mà gọi em thì hơi trẻ. Ông gọi chị cho nó rạch ròi khoảng cách. Kiểu như ngày xưa các cụ gọi chị Sen, chị Vú . Chị Gái thuộc dạng xấu người nhưng bù lại nhanh nhẹn. Vì nhanh nhẹn hơi quá nên chị Gái đâm ra hậu đậu, nhiều chuyện “cầm đèn chạy trước ô tô”. Chẳng hạn , ông chủ có sở thích sưu tầm đồ cổ, thỉnh thoảng kiếm được cái gì coi là quý hiếm thì trưng bày trong phòng khách. Khách đến chơi tự ông giới thiệu, lấy làm hãnh diện khó che giấu. Vậy mà có lần ông phát hiện bị mất một cái bình vôi và 1 cái điếu cầy. Đang nẫu ruột thì chị Gái khoe , chú ơi con dọn phòng khách vứt mấy cái “khỉ gió đồng lăn” rồi , khiếp , con vứt ra bô rác ý ! Ông chủ tá hoả hét , chị ngu quá ! Cái bình vôi 2 nghìn, cái điếu cầy 1 nghìn chị có biết không !!! Chị Gái cười ré, chú ơi, con đền chú 5 ngàn đây đây …Ông chủ điên tiết vứt toạch cái đồng xèng 5 ngàn xuống đất . Ngàn đô-la , đồ ngu ạ !!! Chị Gái khóc thút thít. Cháu tuy làm Osin nhưng cũng có tư cách của Osin, chú xúc phạn cháu …Chị Gái càng nức nở, y hệt vai chị giúp việc trong vở kịch Đời Cô Lựu !  Đến nước này ông chủ chỉ còn cách xuống thang đấu dịu, vì nếu nó mà bỏ đi ngay đêm nay thì sáng mai có nguy cơ ông phải huỷ chuyến bay sang Hồng Kông làm việc với đối tác . 

Tình hình này kéo dài đến nửa năm. Bức bối quá ông bèn quyết định : cần phải có thêm 1 Osin nữa, cao cấp hơn, trí thức hơn, lịch sự hơn để ông còn tiếp các vị khách từ trời Âu, trời Mỹ tới. Vậy ít nhất trông cũng phải sáng sủa , ăn vận đúng kiểu, rồi biết vi tính, biết ngoại ngữ ( tốt nhất tiếng Anh), và tất nhiên không được trẻ quá, nhưng phải đủ sức khỏe để quản lý “ Hàm Yên sơn trang” thay ông lúc ông vắng nhà . Xa hơn nữa là , chăm sóc ông khi trái gió giở giời  . Sau nữa cũng là tạo ra thế “đa nguyên” để kiềm chế lẫn nhau giữa 2 Osin trong 1 mái ấm tình thương  ! 

Xem tử vi, chọn ngày “đẹp”, ông soạn 1 lời quảng cáo tìm Osin tung lên mạng xã hội. Chỉ vài tiếng đồng hồ sau có tới cả 1 tá tin phản hồi. “Giới tính :Nữ. Không còn trẻ, nhưng cũng chưa già. Đang sống độc thân. Biết tiếng Anh, biết vi tính văn phòng, yêu thiên nhiên, làm vườn,. Có kiến thức về y học nên có thể chăm sóc súc vật cũng như chăm sóc các cụ già tuổi cao neo đơn, sức yếu v.v…”Ông chủ chấm người này . 

Lần đầu tiên liên lạc qua điện thoại với đối tác, ông hỏi thêm 1 số điều rồi cuối cùng cười mà xin “nói thêm cho rõ”, rằng tôi già rồi nhưng chưa phải là đầu bạc răng long. Tức là tôi chưa lên hàng cụ ! Thời đại CNTT phát triển, chỉ 1 ngày sau đối tác đã thân chinh tìm đến “ Hàm Yên sơn trang” ra mắt bên A . Ông chủ mở đầu : Chị cứ đi xem qua 1 lượt nhà tôi, rồi tôi sẽ nói rõ những công việc tôi yêu cầu chị thực hiện. Chúng ta sẽ thỏa thuận hợp đồng sau. Ông chủ nghiêm nghị nói vậy. Bên B ( trang phục hơi bị điệu cùng với dáng đi gịọng nói cũng hơi bị diễn ), đáp lại : dạ, thưa ….anh, em đã quan sát Trang trại của anh ngay từ khi bước vào cửa ….Và ngay bây giờ em có thể nói rằng, em rất phù hợp với yêu cầu của anh ! Ông chủ hơi bị “choáng”, bởi sự sắc sảo, quyết đoán của người đàn bà cực khó đoán tuổi này. Nhưng thôi, việc cần, lại có cơ hội thì cũng phải quyết ngay thôi. Ông chủ nhớ là 3 ngày nữa đã phải có chuyến công du nước ngoài, không thể để 1 mình chị Gái “sắp thành cáo” làm tướng ở cái cơ ngơi này. Ok ! ông chủ rứt khoát, vậy chị có thể đến đây, bắt đầu từ ngày mai. Tôi sẽ nói với chị Gái bàn giao 1 phần công việc cho chị. Chị có thể dọn ngay đến đây chứ ? OK ! Đối tác cũng rứt khoát. Lại còn “nâng lên 1 tầm cao mới” : Thưa, anh nói rất trúng ý em , bởi với vườn hoa, cây cảnh như thế này em sẽ được tự tay chăm sóc cho tươi tốt, xinh đẹp để anh vừa lòng, hơn thế nữa em sẽ sáng tác tranh lấy từ cảm hứng “ Hàm Yên sơn trang”. Chị có vẻ xúc động . Chị còn biết hội hoạ ? Dạ thưa em có học qua mỹ thuật. Em còn có thể làm thơ, chơi dương cầm. Ông chủ cười, khoe , tôi cũng chơi vĩ cầm nhưng học chơi từ hồi Lớp 5, bây giờ cứng tay rồi ! Thôi, coi như ta thống nhất thế nhé ! Ngày kia tôi sẽ đi nước ngoài ít lâu, làm sao tôi liên lạc được với chị để nắm rõ tình hình ở nhà ? Ông chủ băn khoăn . Không khó gì cả, anh có vitính và có đường truyền ổn định chứ gì ? ( Chị ta nhìn lên cột antel cao vút trong khuôn viên ). Anh mang Laptop theo chứ gì ( Chị ta nhìn thấy ông chủ đeo Laptop bên hông). Vậy em sẽ chát, meo với anh. Ok ! Vậy là bên A và bên B thống nhất bằng 1 bản hợp đồng “ký miệng” rất đúng thủ tục hành chính ! Chị này chào để ra về. Ông chủ tiễn ra cổng, hỏi , chị tên Đẹp ? Dạ em là Đẹp- Trần thị Mộng Đẹp. Xuýt nữa ông chủ đưa tay ra bắt, may giật mình rụt lại ! 

Đêm ấy ông chủ ngủ 1 giấc ngon lành . Ngày hôm sau tình hình cũng bình thường. Nhưng đến chiều ở Công ty về thì ông lại bị sốc nặng . Số là khi ông về nhà thì cửa dả trống huyếch trống hoác. Cơm nước lạnh tanh, tìm khắp nhà trên nhà dưới, ra cả vườn cây ao cá tìm, gọi cũng chả thấy Osin Thuý Gái đâu ! Đang tính gọi điện cho CA 113 thì Gái về trong trạng thái say sỉn . Này cô, cô đi đâu mà bỏ nhà bây giờ mới về ? Tôi nói cho cô biết …Ông chủ chưa rứt lời thì Gái đã nhoẻm cười , cháu biết ông chủ sắp hê cháu ra dzìa …Cháu phải đi uống bia cho quên hết cái sự đời ! Thật quá quắt, ông chủ không nén nổi . Chị đi ngay đi ! Ừ thì cháu đi, cháu đi cho chú với người ta vừa lòng . Chị Osin lè nhè hát , cứ 1 câu “ Ai đã đưa em về. Ai đã cho em về …” lại lấy muỗm gõ cái chát vào đít chảo . Ông chủ nhớ ngay đến câu hát của bọn trai làng ghẹo con gái lúc say bí tỉ . Chắc “con” này vừa nhậu với bọn chúng cũng nên ! Điên tiết ông quát : "Câm mồm !". Quả thật đây là lần đầu tiên trong đời ông có những lời lẽ nặng nề thế với người ăn kẻ ở trong nhà !

Ông chủ tự vào bếp nấu cơm ăn, trong khi cô Osin nhà ta lăn ra ngủ  ! Ăn cơm xong ông chủ vào phòng mình, khoá chặt cửa lại làm việc đến quá nửa đêm mới đi ngủ. Hôm sau ông dậy muộn vì nghỉ làm để chờ Osin Mộng Đẹp đến bàn giao công việc. Lại một bất ngờ : Gái đã bỏ đi mất tăm ! Ông chủ chạy ra vườn. Con chó vẫn nằm trong chuồng vẫy đuôi mừng chủ. Nhìn sang chuồng thỏ, 2 con mất 1 . Ông chủ nghĩ ngay đến vụ nhậu của Gái. Quả nhiên trong thùng rác ông chủ đã phát hiện ra nhiều đám lông thỏ vứt trong đó . Giật mình, ông chạy vào phòng khách kiểm tra cái catáp đêm qua quên không cất, kết quả : 3 ngàn đôla không cánh mà bay ! Tất cả sự cố này tất nhiên ông chủ giữ kín với tân Osin Mộng Đẹp. 

Chỉ có 1 buổi chiều để bàn giao cơ ngơi cho người giúp việc mới . Ngay đêm ấy ông chủ xách vali ra sân bay. Vị ngọt của chất nước uống chế bằng lá cây do Osin Mộng Đẹp nấu còn đọng lại trong cổ họng ông chủ . Hên sui có số cả mà ! 

Lậy Chúa, sau 10 ngày đi công cán nước ngoài, trở lại “Hàm Yên sơn trang” ông chủ thở phào nhìn cây cối hoa lá xanh tươi hơn. Nhà cửa vườn tược ngăn nắp sạch sẽ hơn. Ông nhớ cuộc chát đầu tiên với Osin Mộng Đẹp từ bên kia nửa vòng trái đất : 
- Tôi đây, chào chị ! 
- Chào anh! Anh đừng gọi em là chị mà cứ gọi tên có được không ạ ! 
- Cũng được thôi ! Tình hình ở nhà thế nào ? 
- Tốt anh ạ ! Em vừa hoàn thành xong bức tranh “ Hoa nở trong vườn ai” và bắt đầu viết bài thơ về …. 
- Không, không tôi cần biết vấn đề an ninh … 
- Thì có an ninh an toàn mới sáng tác nghệ thuật được chứ anh …. 

Không trả lời, ông chủ vội vàng Offline, cắt đứt cuộc chát ! Ông chủ nóng lòng trở về nhà. Không phải để xem tranh hay đọc thơ của Osin… 

Vụ “chát với Osin” khiến ông chủ cảm thấy bất an hơn cả vụ mất tiển, mất thỏ lần trước . Việc gì sẽ xảy ra? Ông chủ có mất mát gì không ? Hồi sau sẽ rõ !



------------------------------------
TRÍCH 1 VÀI COMMENTS
NHẬT LỆ at 12/18/2010 02:24 pm comment
Tôi nghe nói Tỷ Phú Vô Tư mới nhận 2 đơn xin nhượng lại Osin Mộng Đẹp. -1 đơn của Kygai, định nhận về để cùng bình THƠ. -1 đơn của Đỗ Đồng định nhận về để quản lý XƯỞNG VẼ mới thành lập.  Các cụ thấy có được không ?
Thạch Quân at 12/14/2010 08:28 pm comment
         Rất may là nhà tôi chẳng bao giơ thuê Osin cả,không phải chỉ Bà xã ớn Osin mà chính tôi cũng rất hãi ngay cả trước khi đọc đươc câu "chuyện phiêm" của Calathau. Tôi cũng có mẩu chuyện về Osin nhưng không phải của nhà tôi mà là của người đến thuê nhà tôi ở khu Cầu giấy. Khi cho thuê nhà tôi để nguyên bể cá vàng ở góc sân vì người thuê nhà là dân Đài Loan cung rất mê chơi cá cảnh. Ông ta thuê một cô Osin rất trẻ,khá xinh tỏ ra nhanh nhẹn tháo vát. Suốt mấy tháng thuê nhà tôi không thấy xảy ra chuyện gi, đến lúc Ông ta hết hợp đồng trả lại nhà cho tôi,thì tôi phát hiên bể cá trống không,hơn chục con cá vàngđã không cánh mà bay, Ông bạn thuê nhà sửng sốt, còn tôi thì hơi ngượng, chắc chắn là cô Osin đã dọn sạch bể cá trước lúc chia tay ông chủ.Sau chuyện này tôi càng củng cố ý định :đừng bao giờ thuê Osin. 
CALATHAU at 12/14/2010 07:46 am comment
Hôm qua, bất ngờ ông chủ có biệt danh mới " Tỷ phú vô tư" ( thay cho biệt danh cũ " Tỷ phú cô đơn"), người được "nghi ngờ" là nguyên mẫu trong câu chuyện phiếm của tác giả đã gọi điện khoe " Tớ đã đọc rồi, sao giống tớ thế nhỉ (cười khà khà) ? Nhưng chuyện tớ còn hay ho hơn nhiều. Để hôm nào gặp, tớ kể cho mà viết tiếp " hồi sau" nhé ! Hấp đẫn không thua chuyện phim hình sự pha chút tình cảm ...".
BÓNG BÀN BIỂN at 12/11/2010 04:59 pm comment
“Chuyện phiếm” của Calathau hấp dẫn thì đã đành, nhưng tôi còn thấy có nhiều tình tiết “mùi mẫn và hình sự” nữa. Tôi đọc ngay từ khi chưa có cụ nào “bình loạn” mà đã đoán ra “nhân vật chính” tác giả hư cấu từ “nguyên mẫu”   nào. Nhân đọc chuyện này một anh bạn Culờ làm ở bên XKLĐ bảo tôi: “ Cậu cứ bảo Nó học mấy anh ĐL, HQ thử về mấy tỉnh Miền Tây mà tuyển “ỐSIN đa năng”   thiếu gì người, trẻ có,   sồn sồn có, khỏe mạnh, xinh đẹp chẳng kém gì “văn công”. Thấy anh bạn bọn mình Nó tốt , có lòng thương người rất vô tư mà cứ cô đơn mãi cũng…tội tội!". Nghe có lý Tôi hăng hái định bấm ĐTDĐ, nhưng 2 thằng sực nhớ ra đây là “ Chuyện phiếm”. Cái anh chàng Calathau nó "bịa ra" mà bọn mình cứ tưởng chuyện thật của ông bạn mình.  
Thanh Mai at 12/11/2010 08:44 am comment
Osin có tâm hồn nghệ sĩ như thế này thì dễ làm cho ông chủ lao đao, trái tim phập phồng lắm đây! Nếu Osin đảm đang chẳng mấy chốc ông chủ sẽ thăng chức.
KYVINHHUNG at 12/10/2010 09:46 pm comment
      Thế mới biết sức mạnh của tài năng hư cấu dù ghê gớm đến đâu vẫn phải dựa vào cái có thật. Tên nhân vật thay đổi,  địa điểm đã được rinh đi rất xa nhưng các cụ làng ta vẫn nhận ra dáng người hơi cao, khuôn mặt với ánh mắt luôn cười cuời một cách vô tư đáng yêu của nhân vật chính. Tôi xin bổ sung thêm chi tiết này: .." lần  ấy, ông chủ nhớ bạn bè quá liền phi về Thủ Đô dự Hội lớp hàng năm , Hội tan , ông mới vội vã bay đi Hông kông gặp đối tác bàn về một dự án lớn . Thỉnh thoảng giữa hai cuộc họp, ông sực nhớ tới cô Ôsin MĐẹp và chột dạ : cô ta mới về nhà mình 3 ngày mà mình đã giao hết chìa khóa trang viên cho cô ta.. không biết có sao không nhỉ ! Chắc là không sao đâu, vô tư đi, mất còn có số cả mà !  
dodongart at 12/10/2010 07:05 pm comment
Trong tử vi cuả mỗi người có cung "nô bộc". Trồng cây, chăn nuôi và nuôi người cũng có "số"cả và thành công hay không cũng do tay có "mát" hay không và có gặp may hay không...Riêng nuôi người thì quả là phức tạp và không ít chuyện dở khóc dở cười. Riêng Calathau thì đã có lần osin lấy hết cả thùng rượu Tây , mà sau khi chia tay mới phát hiện ra ! Thôi, dù sao thì cũng chúc ông "Tỷ phú cô đơn" có tay mát rượi !!!
Kỳgai at 12/10/2010 05:14 pm comment
    Chuyện cụ Calathau viết rất giống với chuyện của một ông bạn của tôi, chỉ khác địa điểm, tên gọi và một vài chi tiết cụ thể, thì ra chuyện OSIN kiểu này ngày nay không hiếm, chẳng thế mà có cả mạng xã hội để giao lưu và cung cấp " nhân tài".    Không biết hồi sau câu chuyện của cụ thế nào còn hồi sau của ông bạn của tôi là : sau chuyến công du về nhà, chờ mãi không thấy có cơm, ông chủ hỏi thì OSIN trả lời : Dạ! Thưa anh em không biết nấu cơm. Trời đã tối, quán xá lại xa, ông chủ đành phải đi nấu cơm và ... mời OSIN cùng dùng bữa.
FAINA_HP at 12/10/2010 04:50 pm comment
      Nói về oshin, nhà tôi cũng long đong, nhiều phen khốn khổ. Oshin tôi cho nghỉ gần đây nhất là "Thị Nở", Hiện tại đã kiếm được một oshin trí thức, nhưng không được hoàn hảo như Mộng Đẹp nhà "Tỷ phú Vô Tư". Chờ kết quả của Mộng Đẹp ???.
Nguyệt Ánh at 12/10/2010 02:23 pm comment
Chúng tôi dã được biết tin " Tỷ Phú Cô Đơn" nay đã đổi tên thành " Tỷ Phú Vô Tư " rồi. Chúc cụ có cuộc sống bình yên hạnh phúc với Mộng Đẹp!! i
INTERNAT MOSKVA at 12/10/2010 10:02 am comment
Cụ bắt mọi người chờ HỒI SAU đến bao giờ đây? Hồi hộp quá. Tôi đoán ô chủ không mất gì mà có khi còn được gì cơ đấy.