Ngoc Hung NguyenChữ không có dấu, "e vo chu" luận mãi mới ra "ế vợ chứ". Nhưng Calathau không ế đâu. Đồ cổ không thèm bán đấy. Đấu giá thì cao ngất cho mà xem!
10 năm trước sang Úc thăm con cháu. Yêu thương chúng lắm nhưng cũng chỉ đến tuần thứ 3 là cái lão Calathau nông dân trong tôi trỗi dậy. Lão nhớ nhà ! Thêm 1 tuần nữa đủ 1 tháng, con mua vé máy bay cho về Việt Nam. Ở sân bay Sydney ông nội ôm cháu gái vào lòng rưng rưng, phải cố nén xúc động, xuýt rơi nước mắt . Ngồi trên máy bay nghĩ ngợi xa gần...Lo cháu ho cả đêm (ta gọi là ho gà) kéo dài cả tuần lễ mà bà BS người Úc nhất định không cho dùng kháng sinh ! Lại lo bố mẹ cháu bận việc công sở mà sao nhãng việc dậy con tiếng mẹ đẻ, lỡ " sau này tiếng nước ta quên hết/ Làm sao ngày giỗ gọi ông về !". Đêm ấy nằm ở nhà lại thao thức không ngủ. Nhớ con cháu. Nhớ Sydney ! Rồi 1 tứ thơ như trồi non bật dậy. lớn dần thành bài thơ "Tiếng nước ta" bài thơ ấy viết ở Việt Nam, tặng cháu gái , sau bài thơ "Tôi về" này .