Bến ấy ngày xưa
Cha đi bộ đội mấy mươi năm
Có nhớ sông Châu, nhớ hương tằm
Kén vàng hong nắng, rơm vương ngõ
Trống hội sân đình, nhạc ngũ âm
Cuối bãi dâu xanh ngăn ngắt xa
Nón nghiên che nắng, áo bay tà
Có cô hàng xén sang chợ huyện
Môi đỏ trầu cay, đôi mắt na
Dốc đời
cha vượt, thác cha lội
Đên lạnh rừng già, nắng trung châu
Mang mang bến cũ đò ai đợi
Sào cắm mơ hồ mặt sông sâu ...
(1995)
Cha tôi theo đạo Phật. Tham gia cách mạng ông tôn thờ
chủ nghĩa Mác-Lênin . Mẹ tôi là con chiên ngoan đạo, câu cửa miệng là "Ơn
Chúa ".Từ trước 19/8/1945 cha tôi đã trốn vợ con, bỏ cả gia cơ điền
sản theo Việt Minh, tổ chức cướp chính quyền ở Đồn Chã - Huyện Phổ Yên , tỉnh
Thái Nguyên, rồi mất hút trên chiến khu Việt Bắc. Kể từ đó mẹ tôi ...mất chồng.
Trước ngày toàn quốc kháng chiến(19/12/1946) tôi bị người của cha cử về bắt cóc
đưa ra vùng tự do gửi cho 1 gia đình khá giả có cảm tình với CM. Thế là mẹ tôi
mất luôn thằng con trai duy nhất !
Không 1 lời chia tay, không 1 mẩu tin tức về chồng và con, nhưng mẹ
tôi vẫn chờ ...Có ai ngờ đó lại là cuộc chờ đợi dài đúng 30 năm !
Di cư theo gia đình bên ngoại vào Sài Gòn trong chuyến máy bay cuối cùng, mẹ tôi
vào sống 1 mình ở căn nhà cấp 4 trong hẻm nhỏ Quận 10.
Biến cố Tết Mậu Thân 68 bà chạy ngược về phía Quân giải phóng gào to
" Các cháu ơi, ở đây có ai tên Trung quê Hòa Mạc Duy Tiên không? Nếu
cháu nào gặp em, nhớ nói là mẹ em vẫn còn sống và vẫn chờ 2 cha con em ...".
Sau Mậu Thân bà vẫn tiếp tục đi tìm con, nhưng lần này là tìm đến các
trại giam tù bình Bắc Việt hoặc các trung tâm ...cải huấn, chiêu hồi
(!!!).
Nhưng rồi cuối cùng gia đình tôi đã gặp lại nhau sau ngày 30/4/1975. Cả 3
người đều lành lặn về thể xác nhưng vết thương tình cảm giữa cha và mẹ tôi đã
trầm trọng rồi ! Gặp nhau nhưng không đoàn tụ ! Và con đò cuộc đời Mẹ
vẫn cắm sào bên dòng sông ...
Tôi được sống bên mẹ và chăm sóc mẹ vài năm thì bà lâm bệnh nặng. Trước
lúc lâm chung bà chỉ có 1 yêu cầu là được nghe cha tôi nói 1 lời xin lỗi. Cha
tôi đã làm đúng như thế. Tôi nhớ hình ảnh ông nắm bàn tay khẳng khiu của bà và
nói : ...Tôi xin tạ lỗi với mẹ thằng Trung ...Chỉ sau khi nghe được câu
này, mẹ tôi mới chịu nhắm mắt ..
Khi cha tôi còn sống tôi có đưa cho ông xem bài thơ này. Ông không nói
gì, lặng lẽ đọc và lặng lẽ ...khóc !
--------------------------------
Bài
thơ và lời tâm sự của tác giả Calathau ( Quang Trung Vu ) đăng trên Blog
cá nhân đã được nhiều bạn đọc và ghi lại cảm nghĩ. Sau đây là trích 1 số “Lời
bình “