(Calathau kể lại 1 đoạn trong cuộc trao đổi giữa Nhà báo Phan Đăng cùng nhà thơ Trần Đăng Khoa ).
Khoa kể rằng ông đã trài qua tuổi thơ rất khó khăn ở quê nhà. Đất nước có chiến tranh, tất cả đều khó khăn, túng bấn vì nghèo . Khoa học Lớp 3, 3 đứa học sinh chung 1 cuốn sách giáo khoa . Thằng ngồi giữa cầm sách mở ra, 2 đứa ngồi 2 bên ghé mặt đọc chung, thế là sinh ra tật lác mắt. Con bé mắt lác hơn Khoa 2, con nhà nghèo, chăn trâu cắt cỏ tuổi nhưng "không hiểu sao" Khoa lại "thích" nó nhất ! Thích đến nỗi cậu làm 1 bài thơ tặng nó. Thơ như vầy :
Ôi mắt em đẹp quá
Nhìn được cả 2 nơi
Nhìn anh chỉ 1 mắt
1 mắt liếc ông giời !
Ông giời thì chẳng thấy
Chỉ có mỗi anh đây
Đừng để anh đến lớp
Bơ vơ như giời đấy !
Hai năm sau, lên Lớp 5 11 tuổi, Khoa bị ám ảnh bởi đôi mắt cô bạn học lúc này đã 13 tuổi, cậu làm tiếp bài thơ tặng nàng ( Sau này được in hẳn vào tuyển tập )
Con mắt
Con mắt trời nóng bỏng
Dừng dực những ngôi sao
Đêm đêm con mắt ấy
Cháy bùng trên mặt ao
Thẩm sâu con mắt đất
Hun hút những giếng thơi
Đêm đêm con mắt ấy
Nói điều chi với trời !
Rồi cứ thế cứ thế...cậu Khoa Lớp 9 đã là 1 thiêu niên 15 tuổi , lại viết làm bài thơ tứ 3 tặng bạn gái cùng lớp nay đã 17 trăng tròn ...
Trời mưa anh bước xuống đò
Chỉ thương em đứng trên bờ nhìn theo
Bờ lùi dáng nhỏ xiêu xiêu
Và chiều từ ấy thành chiều nhớ Nhung ....
(Nhung chính là tên cô bé này).
Từ đó hai người không hề gặp lại nhau. Đến năm Trường kỷ niệm 50 năm thành lập. Học trò các thế hệ về Hội trường. Trần Đăng Khoa ( cố nhiên đã là 1 nhân vật nổi tiếng , có số má, có danh vọng ...), anh gặp lại người bạn gái cùng Lớp tên Nhung , cả 2 nay đã là những ông bà già , và Khoa tiết lộ điều bí mặt " Này , Ngày xưa tớ mê cậu lắm. Tớ có bao nhiêu thơ tặng cậu !" Cô ấy kinh ngạc. Ông đùa ! Ông là chúa nói đùa! " Không tớ nói thật ! Ngày xưa tớ mê cậu lắm ! Tôi mang thơ tặng bạn đây này!" Cô ấy cảm động lắm ! Ơ thế sao ngày xưa ông không nói toẹt với tôi ?" Tôi hỏi lại " Thế nhưng ngày ấy tôi noi thẳng với bà thì bà ứng xử như thế nào ? Và bà đã đưa ra câu trả lời rất tuyệt vời !". Tôi từng đi dậy các trường Đại họ, khi kề lại tình huống này và đưa ra câu đố , nếu ai đoán đúng câu trả lời tôi sẽ tặng 10 triệu đồng. Tôi nói thửc chứ không cho nói cho vui ! Đắng tiếc là chưa từng có ai đoán trúng !
Nếu ông nói thẳng với tôi như thế, thì tôi chẳng bao giờ gặp ông nữa !!! Để trong ông, tôi mãi mãi là 1 thiên thần chứ không phaui3 1 con mẹ tóc đã bạc răng đã rụng lởm khởm như thế này Rất sâu sa9c1, cho nên hỡi các bạn, những ngời đang yêu nhau, nếu không đến được với nhau thì thì xin các bạn đừng có dai mà gặp lại nhau Không nê gặp lại nhau để cái vẻ đẹp ấy nó mãi mài lung linh và đ6i khi cái lung linh ấy nó nuôi cái tâm hồn chunga1 ta đ8ấy ! d8e63 chúng ta sống tiếp cái phần đời cn2 lại của dời mình . Nó đẹp lắm !!!