Phỏng vấn trực tiếp Cựu hoàng Bảo Đại trước khi ông qua đời .
Trước khi Bảo Đại qua đời (1997), nhà sử học trẻ Fédéric 
Mitterand – cháu của Tổng thống Mitterand đã có cuộc phỏng vấn trực tiếp
 cựu hoàng tại nhà riêng (tầng trệt cao ốc 29 Presnel, quận 16 – Paris).
 Lần đầu tiên cựu hoàng nói về những kỷ niệm và thổ lộ ước vọng của ông 
về đất nước Việt Nam, trong đó có việc ông thành lập chính phủ Trần 
Trọng Kim thân Nhật và trong trường hợp nào ông đã thoái vị làm cố vấn 
cho chính phủ Việt Nam dân chủ cộng hoà.
Cuộc phỏng vấn này 
đã được phát trên truyền hình Pháp nhiều lần, hoàng nữ Phương Thảo (con 
của bà Bùi Mộng Điệp và cựu hoàng Bảo Đại) đã thu được và cung cấp cho 
tôi, kỹ sư Bùi Hữu Lân (cựu sinh viên Đại học Bách khoa Pháp) và ông 
Nguyễn Đắc Xuân chuyển qua Việt ngữ. Xin trích một đoạn sau đây để bạn 
đọc tham khảo về những sự kiện cách nay 70 năm.
Frédéric Mitterand: Đây
 là một thời kỳ (1944-1946) lạ lùng: có một chủ quyền của nước Pháp 
Vichy, có đông đảo người Nhật, có vua Bảo Đại im lặng đứng nhìn tình 
thế, bên cạnh nhân dân Việt Nam. Nước Pháp được giải phóng, thay đổi chế
 độ chính trị, với tướng De Gaulle lên cầm quyền. Lúc ấy ở Việt Nam tình
 hình ra thế nào?
Bảo Đại:
 Người Việt chúng tôi mù tịt. Chúng tôi hoàn toàn không biết việc gì đã 
xảy ra. Chúng tôi có biết nước Pháp được giải phóng, chấm hết.
Frédéric Mitterand: Và người Nhật? Lúc ấy một thời gian sau họ làm đảo chánh?
Bảo Đại:
 Người Nhật làm đảo chánh vì người Pháp cho rằng, sau khi quân Nhật đã 
thua nhiều trận ở mặt trận Thái Bình Dương, nước Nhật đã đến thời tận 
số. Cho nên người Pháp mới bắt đầu tổ chức một loạt kháng chiến. Người 
Nhật, thấy đã hết thời, không muốn như vậy và đó cũng là một vấn đề thể 
diện. Họ đã làm đảo chánh và gạt bỏ chủ quyền của Pháp.
Frédéric Mitterand:  Lúc ấy, ngài bất đắc dĩ cũng bị lôi cuốn phần nào trong cuộc ẩu đả đó?
Bảo Đại:
 Đó là một câu chuyện khá đầy kịch tính. Hôm người Nhật làm đảo chánh 
tôi không có mặt trong cung. Tôi đi săn. Đến khi trở về cung các cửa 
cung đều mở. Có tiếng súng nổ. Một sĩ quan Nhật đến trình diện với tôi, 
xin tôi chịu khó chờ một chút: “Chúng tôi đang giải quyết vài vấn đề”, 
và sau đó ông sĩ quan này dẫn tôi vào cung. Một thời gian sau, tôi vào 
trong cung, cũng ông sĩ quan ấy nói với tôi: “Ngày mai, có một nhân vật 
quan trọng, một đại sứ, đến trình diện với ngài”. Ngày hôm sau tôi tiếp 
đại sứ Yokoyama. Đại sứ trình uỷ nhiệm thư và nói với tôi rằng: “Thiên 
Hoàng cho tôi đến bên cạnh Ngài”. Đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với 
người Nhật.
Frédéric Mitterand: Trước đó ngài đã có suy nghĩ về hoàng đế Nhật Bản?
Bảo Đại: Chúng tôi biết hoàng đế Nhật, nhất là Minh Trị Thiên Hoàng, đã mở cửa nước Nhật cho thế giới hiện đại.
Frédéric Mitterand: Và ngài có quan tâm đến kinh nghiệm này?
Bảo Đại: Có, tôi có theo dõi khá sát lịch sử nước Nhật.
Frédéric Mitterand: Người
 Nhật tỏ ra rất kính trọng ngài, và ngay sau đó, đề nghị ngài tuyên bố 
nước Việt Nam độc lập. Một tình trạng gay cấn vì thực sự không còn chủ 
quyền của Pháp lúc đó nữa. Chính tướng De Gaulle cũng đã nó: “Tôi thấy 
Đông Dương đã rời xa như một con tàu lớn”. Khoonhg có vấn đề duy trì 
chính quyền Vichy, còn người Nhật thì yêu cầu ngài tuyên bố độc lập. Và 
ngài lưỡng lự?
Bảo Đại: Trước hết, tôi nghi ngờ vì không biết nền độc lập này có giá trị đến mức nào.
Frédéric Mitterand: Đó là một cái bẫy?
Bảo Đại:
 Không phải là cái bẫy nhưng hai chữ ấy vô cùng kỳ diệu, đó là hai chữ 
thiêng liêng, hai chữ Độc Lập. Đối với thần dân tôi, tôi không thể từ 
chối Độc Lập, nếu tôi từ chối, thần dân tôi sẽ trách tôi. Đó là cơ hội 
ngàn năm một thuở để chứng tỏ rằng chúng tôi độc lập, dù cái độc lập ấy 
có hình thức thế nào. Điều kỳ lạ là khi tôi ký tuyên ngôn độc lập, tôi 
hỏi Đại sứ Nhật: “Có vấn đề trao đổi gì không?”. Ông trả lời: “Không, 
chúng tôi không đòi hỏi ngài bất cứ một điều gì; chúng tôi giải phóng 
quý quốc; có thế thôi”.
Frédéric Mitterand:  
Nhưng dầu sao, ngài không ngại trở nên một con bài trong tay người Nhật,
 và ngài không ngại làm cho người Pháp nghĩ rằng ngài đã bỏ rơi họ?
Bảo Đại:
 Không, hoàn toàn không. Tôi không muốn tôi là con bài trong tay người 
Nhật. Một hôm ông tướng chỉ huy quân đội viễn chinh Nhật ở Đông Dương 
xin tôi tham gia vào chiến cuộc để giúp nước Nhật, vì lúc đó Nhật đang ở
 trong một giai đoạn khó khăn, tôi trả lời: “Nay chúng tôi độc lập, 
không thể sai khiến chúng tôi điều gì nếu chúng tôi đã độc lập. Chúng 
tôi tự do làm điều gì chúng tôi muốn, các Ngài không có quyền can thiệp 
vào nội bộ chúng tôi”. Và người Nhật đã hiểu.
 
Frédéric Mitterand:  Có cái ngại kia, ngại làm cho người Pháp nghĩ rằng ngài đã bỏ rơi họ?
Bảo Đại:
 Không những tôi đã nghĩ đến việc này, mà nhiều người Pháp đã cho rằng 
tôi đã phản bội họ. Khi tôi trở qua Pháp năm 1948, có một chiến dịch báo
 chí chống tôi, nói rằng: “Đó là một con người phản bội, ông ấy đã bỏ 
rơi chúng ta, ông ấy đi với bọn Nhật”. Tôi phải đưa Hiệp ước Bảo hộ ra. 
Nó đây, theo điều 11 hay 13, nước Pháp có trách nhiệm giữ an ninh cho 
nhà vua, chống lại kẻ địch bên ngoài cũng như nội loạn bên trong. Ai đã 
phá bỏ hiệp ước này? Không phải tôi. Ngày 9-3-1945, chủ quyền Pháp đã 
không còn nữa.
Frédéric Mitterand: Người Nhật có ngược đãi người Pháp không?
Bảo Đại:
 Không, quân đội của Thiên Hoàng không làm cái việc tàn ác. Thủ phạm là 
đội Kempetai, là một loại Lê Dương của Nhật. Đội Kempetai này đã làm các
 việc tàn ác đối với người Pháp.
Frédéric Mitterand: Bỗng nhiên ta lâm vào cái thế phức tạp. Vì ngài có nhiều quyến luyến với người Pháp. Ngài không thể bình thản mãi?
Bảo Đại:
 Đó là tình cảm cá nhân, nhưng tôi phải nghĩ trước hết đến quốc gia dân 
tộc. Người Nhật đã đem độc lập đến cho chúng tôi, tôi phải cụ thể hoá 
nền độc lập đó. Cho nên tôi đã lập một chính phủ. Các quan đại thần lúc 
ấy đã xin rút lui để chúng tôi có một chính phủ tân tiến.
Frédéric Mitterand: Lúc đầu tiên ngài thực hiện quyền lực của một ông vua lập hiến, của một ông vua thời hiện đại. Vậy chính phủ ấy có những ai.
Bảo Đại:
 Đó là những trí thức trẻ, nhiều người ở Pháp, những kỹ sư trường bách 
khoa, những tiến sĩ luật, những bác sĩ y khoa, họ thông hiểu cả Đông và 
Tây. Về chức Thủ tướng, tôi đã chọn một học giả thông hiểu cả Đông và 
Tây.
Frédéric Mitterand: Trước tình hình mới ấy, tâm trạng của dân chúng thế nào?
Bảo Đại: Có thể nói rằng dân chúng cảm thấy nhẹ nhõm.

Frédéric Mitterand: Nước
 Nhật sụp đổ. Bom nguyên tử nổ. Đế quốc Nhật Bản không còn. Vào khoảng 
đó, những người Cộng sản gây nên một áp lực ngày càng lớn?
Bảo Đại:
 Thật ra, lúc đầu không phải là những người Cộng sản, mà là những người 
quốc gia. Đồng bào tôi, nhất là giới trí thức, nghĩ rằng cần có một cuộc
 cách mạng. Đối với họ, nếu không có cách mạng thì không có tiến hoá. 
Tôi sợ họ làm một cuộc cách mạng. Nếu ông nhớ lại cái hiệp ước Yalta và 
Postdam, mặc dầu Nhật thua trận, nhưng Nhật có trách nhiệm phải giữ trật
 tự, tức là quân đội Nhật không bị giải giáp. Tôi sợ quân Nhật bắn vào 
dân. Tôi mới nói rằng: “Thần dân đã muốn một cuộc cách mạng, thì chính 
tôi đã làm một cuộc cách mạng đó rồi. Tôi sẽ ra đi như thế”.
Frédéric Mitterand:  Và ngài thoái vị. Việc này đối với chúng tôi, quả là hơi khó hiểu?
Bảo Đại:
 Không, có thể khó hiểu đối với ông, nhưng không khó hiểu đối với người 
dân Việt Nam. Người dân Việt Nam đã hiểu. Chỉ có điều người dân Việt Nam
 không thấy một việc, đó chính là những người trong chính phủ mới là 
những người Cộng sản. Nhưng họ có biết một việc, là trong chính phủ ấy, 
nghĩa là người đứng ra lập chính phủ ấy, tức ông Hồ Chí Minh đã được 
người Mỹ vũ trang. Dân Việt Nam nghĩ rằng đã có người Mỹ đứng sau lưng 
họ, họ sẽ có nhiều thế lực hơn để giành độc lập từ tay người Pháp. Đến 
giờ, người Mỹ tự xem là những người chống Cộng.
Frédéric Mitterand: Tâm trạng của ngài lúc ấy thế nào?
Bảo Đại:
 Tôi hoàn toàn không bị bối rối với những vấn đề ấy. Tôi cảm thấy sự 
trỗi dậy ấy, trước hết là các người quốc gia muốn có thể cụ thể hoá nền 
độc lập, họ không muốn tôi ở vị trí lãnh đạo vì tôi không có đủ phương 
tiện để tranh thủ độc lập từ người Pháp; nhưng vì có một chính phủ được 
người Mỹ ủng hộ, nên dân Việt Nam cho rằng chính phủ ấy có nhiều phương 
tiện hơn tôi để tranh thủ từ người Pháp một nền độc lập thực sự.
Frédéric Mitterand: Và
 ngài đã thoái vị. Từ đây bắt đầu một giai đoạn thật ly kỳ trong cuộc 
đời ngài. Đó là giai đoạn quan hệ với Cụ Hồ Chí Minh và người cấp dưới 
của ông ấy. Ngài đã tiếp xúc với Cụ Hồ Chí Minh hay ai tiếp xúc?
Bảo Đại: Trước tiên các bộ trưởng của Cụ Hồ tiếp xúc với tôi, để tiếp nhận sự chuyển giao quyền lực.
Frédéric Mitterand:  Luôn luôn đi theo nguyên tắc một sự kế tục hợp pháp. Nền Cộng hoà là cô gái do nhà vua sinh ra?
Bảo Đại: Có thể là như vậy.
Frédéric Mitterand:  Và ngài đã chuyển giao quyền lực?
Bảo Đại:
 Chính tôi đã khai sinh ra cái nền Cộng hoà đó. Lúc đó đại diện Cụ Hồ 
Chí Minh nói với tôi: “Mời ngài đi Hà Nội, Cụ Hồ có thể quen biết ngài”.
 Rồi tôi đi Hà Nội.
Frédéric Mitterand: Ngài trở thành Vĩnh Thuỵ?
Bảo Đại: Vâng, tôi trở thành một công dân thường.
Frédéric Mitterand: Ngài không quá hối tiếc nền quân chủ đã chấm dứt, nền quân chủ ấy dầu sao cũng là một thể chế đã được tổ tiên ngài lập nên?
Bảo Đại:
 Có chứ, dĩ nhiên tôi còn cảm thấy nhiều hơn. Và hối tiếc nữa, nhưng nó 
là một trang sử đã được lật qua. Đó là định luật của nước tôi.
Frédéric Mitterand: Và ngài đã muốn để mình lật trang sử đó?
Bảo Đại: Tôi muốn để chính tôi lật, thay vì để cho một vũng máu lật trang sử.

Ảnh
 chụp hoàng gia và hội đồng quan lại tại điện Kiến Trung (kinh thành 
Huế) trong ngày Hoàng đế Bảo Đại tuyên chiếu thoái vị – 25 tháng 8 năm 
1945.
(Còn nữa)
---------------------------------------------------------------------
---------------------------------------------------------------------

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét