Chủ Nhật, 2 tháng 6, 2013

CHUYỆN VUI NHÂN NGÀY THIẾU NHI 1/6

Năm nay ngày Thiếu nhi QT 1/6 mình theo 2 cháu nội là Cu Bi và TíTi đi dụ Lễ Tồng kết năm học của Trường Academy Sai Gon .Chụp ảnh, quy phim đủ cả nhưng cần biên tập lại chút đỉnh mới đưa vào Blog được. Trong lúc chờ đợi, vớ được Entry này trên mạng, thấy vui vui nên cop về để khách đến nhà đọc chơi .

Tội lỗi và Trừng phạt
Phạt trẻ có nên?
Phạt trẻ, có nên ?
                                       
Một tuần mình bỏ ra hai buổi để kèm cậu nhóc 13 tuổi, tạm gọi là Nến hồng vì cậu làm con một mãi đến năm 13 tuổi mới có em gái. Chưa quen có em, lâu lâu Nến hồng nhìn nhỏ em rồi bảo: “Hổng biết nhỏ này ở đâu ra mà làm xáo trộn cuộc sống cả gia đình người ta”. Đang tính chỉ Nến hồng lại hỏi Bố Mẹ xem con nhỏ từ đâu ra chứ sao lại hỏi con nhỏ thì con bé khóc ré lên, nên thôi.

1. Cô giáo trong nhà dạy học vất vả hơn Cô giáo ngoài đường nhiều. Nhiều khi đang dạy mà thấy ánh mắt Nến hồng bắt đầu không tập trung là Cô giáo phải kiếm cách cho cậu chàng thư giãn. Khi thì một bài hát tiếng Anh nào đó, khi thì câu chuyện cười. Có khi bí nguồn, lấy đại mấy thứ linh tinh bạn bè gửi ra cho học trò xem. Cũng vì cái tật “lấy đại” này mà tai nạn nghề nghiệp xảy ra khi Cô giáo cho học trò xem bài “Các nước nghĩ gì về chiến tranh” bên dưới.
  1. MỸ: “Tao muốn đánh thằng nào, là tao đánh thằng đó. Ngoài ra, tao bao tiền súng!”
  2. NATO: “Mỹ đánh thằng nào, tao đánh thằng đó!”.
  3. NGA: “Thằng nào bật tao, tao cắt dầu lửa!”.
  4. ISRAEL: “Thằng nào ngấm ngầm muốn đánh tao, tao đánh thằng đó!”.
  5. NHẬT: “thằng nào đánh tao, tao sẽ bảo Mỹ đánh thằng đó. Nếu chúng mày không ngừng tấn công, tao cho Maria Ozawa nghỉ việc!”.
  6. TRUNG QUỐC: “Thằng nào gần tao, tao đánh thằng đó!”.
  7. ĐÀI LOAN: “Thằng nào đòi đánh tao, tao bảo báo chí chửi thằng đó!”.
  8. NAM HÀN: “Thằng nào định đánh tao, tao tập trận với thằng Mỹ!”.
  9. BẮC HÀN: “Thằng nào làm tao bực, tao sẽ đánh thằng Nam Hàn!”.
  10. Berlusconi (ITALIA): “Thằng nào oánh tao, tao… ngủ với vợ thằng đó!”.
  11. SINGAPORE : “Thằng nào đánh tao? ĐM! Chắc không thằng nào rảnh rỗi mà đi đánh tao!”.
  12. IRAQ : “Thằng nào đánh tao thì cứ đánh cho đã, chừng nào mệt thì tự động về!”.
  13. ARAP SAUDI : “Thằng nào đánh tao, tao mua thằng đó!”
  14. Billaden: “Thằng nào đánh tao, tao khủng bố thằng Mỹ!”.
  15. Liên Hiệp Quốc: “Tao dán cái mác… vùng cấm bay lên thằng nào, chúng mày úp sọt thằng đấy cho tao!”.
  16. CUBA : “Thằng nào oánh tao, tao cho Việt Nam một mình canh giữ thế giới!”.
  17. THỤY SĨ : Thằng nào đánh tao, tao khóa tài khoản tiền quốc gia thằng đó.
  18. PHILIPPINES : ” Thằng nào đánh tao, muốn hứng bão qua mà đánh.
  19. VIỆT NAM: “Chỗ nào có oánh nhau, tao bày tỏ quan ngại sâu sắc. Còn thằng nào oánh tao, tao tuyên bố chủ quyền, tao cắt điện luân phiên, sau đó tao… cực lực lên án!”.
Cho Nến hồng xem thì phải giải thích. Hai cô trò xem vừa giải nghĩa vừa cười cho đến câu số 5. Cô bảo trò: “Cô không hiểu câu này vì không biết Maria Ozawa là ai. Để cô google xem”. Miệng nói tay làm. Thằng nhỏ Nến hồng chụp vội tay cô nó lắp bắp: “Đừng, đừng, cô đừng tìm”. Cô nó thì ngây thơ hỏi: “Sao vậy?”. Học trò đáp: “Cô đó đóng mấy cái phim kia”. À thì ra thế, Cô hỏi tới: “Sao con biết?”. Trò thưa: “Dạ mấy thằng bạn trong lớp nói với con”. Cô phải tin Nến hồng thôi, vì nào giờ nó vẫn ngoan mà. Hàng xóm nhiều khi nhìn còn tưởng nó đi tu nữa chứ. Thì ra cha mẹ và gia đình che chắn cỡ nào thì vẫn còn đó những hiểm nguy rình rập tứ giăng. Có khi mối nguy đó lại nằm ngay trong trường học, nơi mà phụ huynh cứ ngỡ là an toàn thứ hai, chỉ xếp sau gia đình.
Rút kinh nghiệm từ bài học trên, không bao giờ Cô giáo dám chia sẻ điều gì với Nến hồng trước khi biết rằng nó an toàn với một cây nến 13 tuổi.

2. Cô giáo còn có thêm một vụ tai nạn khác với Nến hồng. Tính cô thì nóng, Nến hồng lại thuộc tuýp nghệ sỹ (thằng nhỏ vẽ rất đẹp), rất hay mơ màng trong giờ học, nhiều khi giờ học cứ ầm ĩ cả lên. Bỗng dưng một hôm Cô giáo đang dạy Nến hồng thì cứ thấy phụ huynh đứng sau lưng cô giáo làm “trợ giảng”. Sau buổi học, Cô giáo hỏi phụ huynh lý do của vụ “trợ giúp” không theo yêu cầu là gì. Phụ huynh cho biết Nến hồng tâm sự với một người là mình nản quá, muốn … tự tử. Tới đây thì Cô giáo hoảng, không thèm dạy nữa vì rủi có bề gì thì…đẻ hổng kịp để đền. Hổng dè đến quyết định này của Cô giáo. Phụ huynh và học sinh có cuộc họp cấp tốc. Kết quả  bây giờ Nến hồng vẫn là học trò của Cô giáo. Còn Cô giáo thì vẫn giữ quyền “được la” của mình.
Nhân chuyện của Nến hồng thì mình tự dưng phải nhìn lại tuổi thơ của mình xem điều gì sẽ xảy ra khi mình làm lỗi. Nhớ lại hồi nhỏ sao mà có nhiều “thế lực” để mình sợ đến thế: Ba Má nè, các Anh Chị lớn nè, Thầy Cô nè và… cả những đứa nhóc hàng xóm.
Nhà đông con nên mấy đứa nhỏ sợ các anh chị lớn còn hơn sợ Ba Má. Mỗi lần làm điều gì sai thì không bị ăn đòn ngay đâu mà chỉ nghe dặn một câu ghi lại cái tội đó lên tường đi. Mình mới 5 tuổi, còn nhỏ quá để có thể ghi nhưng phải nhớ tội của mình. Mọi chuyện cứ như thế cho tới một ngày nào đó, chỉ cần một trong mấy đứa nhỏ mắc một cái tội tầy đình thì cả bốn đứa cùng nằm xếp hàng, nhỏ trước lớn sau, úp mặt xuống đất.
Thường thì sẽ là Chị Hai, tay nhịp nhịp cái roi, yêu cầu từ đứa lớn nhất kể lại tội của mình. Chẳng hiểu sao không một cái tội nào được kể sót. Kế tiếp là câu hỏi: “Tội này đáng mấy roi?”. Đây là phần khổ sở nhất vì thật chẳng dễ để tự định hình phạt cho mình. Nói nhiều lên cũng chết mà nói ít đi thì sẽ nhận một cái lắc đầu không ưng thuận cho tới khi số roi khớp với tội trạng. Tiếp đến là phần Thi hành án. Sau này mình nghe có người nhái bài hát Mộng sầu của Trầm Tử Thiêng thành “Tình mình bây giờ, như roi trên mông. Roi đầu mông, roi cuối mông…”. Cái lời ca chế này quả là đúng y chang với cái cảnh bị ăn đòn của anh em mình.
Theo mình trong cái màn ăn đòn tập thể này, người sung sướng nhất là Chị Oanh và người đau khổ nhất là mình. Chị ăn đòn xong đầu tiên, vẫn phải nằm đó chờ những đứa còn lại lãnh phần rồi mới sang tới phần quỳ gối úp mặt vào tường chung với nhau. Có khi thì đứa nào ăn đòn xong thì đi quỳ trước trong lúc những đứa còn lại chịu đựng phần mình. Trước cũng bị đòn, sau cũng bị đòn, bị trước cho nó nhẹ thở. Mình thì phải chờ cho cả Chị Oanh, Anh Giang và Anh Tám xong thì mới tới phần mình. Mỗi lần cái roi mây quất vào mông anh chị nào mình cũng thấy y như nó đang quất trúng mình. Đó là chưa kể nằm sát sạt nhau, đưa này bị dính miểng roi của đứa kia là chuyện bình thường.
Phần trên mình có kể đến chuyện sợ cả những đứa nhóc hàng xóm, nghe vô lý nhưng mà là thực. Thông thường, để tránh xích mích với hàng xóm vì con nít cãi nhau đánh nhau, mấy anh em mình được ra lệnh phải chơi trong nhà với nhau. Nhưng như vậy thì còn gì là tuổi thơ nữa. cho nên thế nào cũng có lúc mấy anh em thoát ra ngoài chơi với lũ nhóc cùng xóm. Có chơi là có va chạm, va chạm thì khóc lóc rồi đi méc người lớn. Mà lệ nhà mình là cứ hễ có người méc là ăn đòn bất kể đúng sai. Làm vậy, để chừa cái tật đi ra ngoài chơi. Lũ nhóc hàng xóm biết cái lệ nhà mình nên tận dụng tối đa. Chỉ có anh em mình là thiệt thòi thôi.
Chẳng biết nội tình mấy nhà khác ra sao, chỉ biết nhìn quanh xóm thì nhà nào cũng có roi mây và lâu lâu lại vang lên tiếng khóc và tiếng hứa: “Tha cho con, con xin chừa, lần sau con không dám làm nữa”. Có đứa quýnh quá, sửa luôn phần sau thành: “lần sau con làm nữa”.
Mỗi lần ăn đòn xong, thường mấy anh chị em lại vén áo, kéo quần đếm xem trên mông có mấy con lươn. Chẳng biết người cầm roi và chủ sở hữu mấy con lươn ai đau hơn ai, nhưng thường là sau đó có màn người cầm roi xoa dầu lên mấy con lươn đó. Vậy đó mà mấy anh chị em mình lớn lên chẳng vướng vào những vòng tội lỗi mà mấy bực phụ huynh bây giờ cứ phải lo ngay ngáy cho con em họ. À mà hình như đã lâu lắm rồi mình chẳng nghe trong khu xóm có tiếng nhịp roi và tiếng khóc xin tha lỗi và hứa lần sau không tái phạm nữa.
 ----------------------------------------------------------------
 Bài viết của bạn Uyển Vy nhân ngày 1-6 của các cháu thiếu nhi.

2 nhận xét:

  1. Xin bổ sung :

    Nếu quốc gia nào chưa có ĐỊNH HƯỚNG thì nhờ VN sang giúp đỡ !

    Trả lờiXóa
  2. NHÀ EM CÓ HAI QUAN ĐIỂM KHÁC NHAU TRONG VIỆC DẠY TRẺ EM. ÔNG BÀ THÌ CHỦ TRƯƠNG KHÔNG ĐÁNH MẮNG, CHỈ GIẢI THÍCH , PHÂN TÍCH ĐÚNG SAI. BỐ MẸ CHÚNG THÌ NHẤT ĐỊNH LÀ PHẢI QUYÊT LIỆT, KẺ CẢ MẮNG MỎ ...VÀ ĂN ĐÒN...CHO BỌN TRẺ QUEN CHỊU ĐỰNG, VÀ ĐỂ SAU NÀY RA VỚI XH VN VỐN XÔ BỒ VÀ CẠNH TRANH KHỐC LIỆT!
    THEO CÁC BÁC BÊN NÀO ĐÚNG Ạ?

    Trả lờiXóa