Tôi có vài lần xem phim mà rơi nước mắt, thậm chí nước mắt đầm đìa không kịp lau khi đèn trong rạp chiếu bật sáng ! Nhớ nhất là lần xem phim Nguyễn văn Trỗi và Mẹ vắng nhà ( hai bộ phim truyện Việt Nam mà tôi chắc nhiều cụ cũng đã xem rồi ). Nghệ thuật - ở đây là nghệ thuật thứ 7, thật kỳ diệu, nó cuốn hút người ta vào cuộc sống đang diễn ra trên màn ảnh, để yêu ghét, để hân hoan , hồi hộp để đau đớn, tiếc thương ...như chính mình là người trong cuộc vậy ! Tất nhiên "phép mầu" này không chỉ có ở Điện ảnh, nhiều bộ môn nghệ thuật khác cũng có thể mang lại cho ta những cung bậc cảm xúc mà chính ta đôi khi không thể kìm nén nổi.
Tôi muốn nói về những cảm xúc của mình khi đọc những bài viết ( và nhìn ảnh ) trên mạng xã hội về cháu Nguyễn Phương Uyên vừa được trả tự do ngay sau phiên xử phúc thẩm của Tòa án Long An hôm 16/8. Đúng là cô bé này ( chỉ đáng tuổi con cháu chúng ta) đã tham gia vào một hoạt động chính trị vô cùng nhạy cảm, và việc cháu bị bắt, bị bỏ tù, bị đưa truy tố trước tòa án của chế độ hiện tại là đương nhiên. Ở một khía cạnh nào đó có thể so sánh hành động của cháu Uyên giống như Võ thị Sáu, Võ thị Thắng trong thời chống Pháp và chống Mỹ. Tuổi thơ tôi đã hằn in hình ảnh cô gái 16 tuổi Võ thị Sáu trên đường ra trường bắn còn hái bông hoa lê ki ma cài lên mái tóc . Và tôi chảy nước mắt hát " Mùa hoa Lê ki ma nở ..."( Mặc dù về sau tôi biết Lêkima chỉ là cây trứng gà, thân gỗ, cao, không cô gái nào hái hoa này để cài trên tóc!). Tôi cũng từng mê đắm nụ cười của người con gái mang tên Thắng trước mặt kẻ thù ( Mặc dù sau này tôi được nghe nhiều chuyện không được hay ho lắm về bà Thắng TCT Tổng cục Du Lịch ). Dù sao tôi vẫn trân trọng họ. Nhưng quan trọng hơn là tôi trân trọng và nâng niu cảm xúc rất thực của tôi trong thời điểm đó, vào giây phút đó. Tôi kính phục và yêu mến họ. Hơn 70 tuổi rồi, không ngờ tôi lại bắt gặp chính tôi khi đọc bài viết sau đây trên mạng .
Ghi nhanh về chuyến đến thăm Uyên, Kha trong tù
(Huỳnh Ngọc Chênh)
Khi
Nguyễn Tường Thụy, Lê Quốc Quyết, tôi và một vài bạn trẻ đến cổng trại
tạm giam Long An thì cũng vừa lúc một một băng rôn đỏ rực " Nhiệt liệt
chào mừng" được kéo lên treo trước cổng trại. Tôi nói đùa: "He he, họ
nhiệt liệt chào mừng chúng mình đấy".
Đến gần hóa ra là " Nhiệt liệt chào mừng đại biểu dự lễ khánh thành trại
tạm giam công an tỉnh Long An". Nhà tù mới được xây dựng rất to đẹp và
hoành tráng trên một khu đất rộng mênh mông cách trung tâm thành phố Tân
An (tỉnh lỵ Long An) khoảng chừng 10km. Vì vậy đường đi đến trại tạm
giam rất thuận lợi, đỡ vất vả cho những người nhà đi thăm nuôi thân nhân
trong trại.
Phương Uyên Sinh viên ĐH Công nghệ thực phẩm Sài Gòn và bị cáo Phương Uyên trước vành móng ngựa |
Vào trong khu thăm nuôi, chúng tôi bất ngờ khi gặp các anh Huỳnh Kim
Báu, Kha Lương Ngãi, Mai Văn Muôn đại diện cho nhóm nhân sĩ trí thức Sài
Gòn đến thăm viếng và tặng quà cho ba em Phương Uyên, Nguyên Kha và
Nhật Uy. Và bất ngờ hơn nữa, khi thấy blogger Phạm Chí Dũng đang đứng
quây quần bên cạnh nhóm bạn trẻ là bạn bè của Uyên, Kha và Uy. Phạm Chí
Dũng đã từ sáng sớm, một mình cỡi xe gắn máy từ Sài Gòn chạy xuống đây.
Gia đình Phương Uyên, bên cạnh anh Linh, chị Nhung là bố mẹ, còn có em
trai nhỏ và cậu ruột từ Phan Thiết vào đi cùng với chị Tân vợ anh Điếu
Cày. Gia đình Nguyên Kha, Nhật Uy thì ngoài mẹ Liên, chị Như là chị cả
của Kha, Uy còn có cô vợ chưa cưới của Uy cùng các cháu nhỏ.
Sáng nay người đi thăm tù khá đông, chúng tôi cùng gom hết chứng minh
nhân dân đưa cho chị Nhung vào đăng ký thủ tục thăm nuôi rồi ngồi chờ.
Nhân viên trại tạm giam Long An làm việc khá nghiêm túc và chấp hành
đúng quy định của luật pháp là cho phép tất cả chúng tôi được vào thăm
tù nhân theo nguyện vọng. (Những trại giam khác như trại giam anh Điếu
Cày, trại giam chị Tạ Phong Tần...ngăn cản người thân quen vào thăm tù
nhân là làm trái pháp luật). Rất tiếc, khi chúng tôi đến thì gia đình
chị Liên đã làm xong thủ tục đăng ký thăm nuôi Nguyên Kha và Nhật Uy nên
chúng tôi chỉ làm thủ tục đăng ký thăm nuôi chung với gia đình Phương
Uyên.
Nguyên Kha được ra trước tiên, do không đăng ký nên chúng tôi chỉ được
đứng ngoài cửa sổ nhìn vào. Tuy vậy, tôi và Phạm Chí Dũng vẫn vào trong
cùng với mẹ và chị gái của Nguyên Kha. Bên kia khung kiến, chàng trai
trẻ cao lớn, mạnh khỏe và tươi tắn bước ra ngồi vào ghế. Nguyên Kha có
khuôn mặt cân đối, ánh mắt sáng, hai hàng lông mày đậm và sắc tạo ra nét
cương nghị của một người đàn ông cứng cõi. Kha cười khá tươi khi chào
mọi người và trong suốt thời gian nói chuyện qua ống nghe với chị gái và
cháu gái. Chị Liên, mẹ Kha ngồi hàng ghế phía sau cùng tôi, chị nói hôm
nay chị không được phép nói chuyện với Kha. Tôi tỏ ra ngạc nhiên, chị
giải thích: Những lần thăm nuôi và gặp gỡ trước đó chị đã nói nhiều,
trong đó có những điều người ta cho là bất lợi nên lần nầy phải viết cam
kết chỉ vào thăm chứ không cho tiếp xúc nói chuyện (?) Quy định chỉ cho
mỗi tù nhân được 20 phút nói chuyện với người nhà, nhưng hôm nay, các
giám thị tỏ ra dễ dãi, linh hoạt cho Nguyên Kha ở lại thêm 5 phút. Qua
sắc thái tươi tỉnh của Nguyên Kha suốt buổi tiếp xúc với gia đình và qua
hỏi chuyện chị của Nguyên Kha sau đó, chúng tôi biết rằng tinh thần em
rất vững vàng cho phiên tòa ngày mai. Kha rất cảm động khi nhìn thấy các
bạn của mình và biết có các nhân sĩ và blogger chúng tôi đến thăm và
gởi quà. Em tươi tỉnh và đầy vẻ tự tin vẫy tay chào chúng tôi trước khi
bước vào.
Tiếp theo sau đó là Phương Uyên và Đinh Nhật Uy, tất cả chúng tôi, trên
10 người đều được vào trong phòng để chờ cả hai bước ra. Tuy nhiên chúng
tôi chỉ thấy mỗi Đinh Nhật Uy với chiếc áo thun vàng nổi bậc và nụ cười
thật tươi bước ra vẫy tay chào. Tất cả các tù nam đều hớt tóc ngắn,
riêng Đinh Nhật Uy vẫn để nguyên mái tóc dài như vẫn thấy các ảnh của em
trên facebook, vì Uy chưa phải là phạm nhân (đến bây giờ chúng tôi thật
tình vẫn chưa hiểu Uy bị bắt vì lý do gì, chẳng lẽ vì vài câu chống
Trung cộng trên facebook mà áp em vào điều 258?). Hôn thê của Uy được ưu
tiên nói chuyện với Uy suốt cả buổi thăm nuôi. Uy mới bị bắt nên biết
rất nhiều người trong đoàn đến thăm, vừa nói chuyện với người yêu nhưng
thỉnh thoảng vẫn vẫy tay chào chúng tôi bên ngoài. Sau người yêu là đến
chị gái của Uy. Chị Liên cũng không nói chuyện với con trai, chỉ giải
thích: Tôi mới làm việc với nó suốt cả ngày cách đây mấy hôm rồi. Lần
này Uy ra tòa phúc thẩm vụ Uyên - Kha với tư cách người có trách nhiệm
liên quan chứ không phải ra tòa vì chính vụ của Uy. Tài sản của Uy tại
cửa hàng điện tử bị tịch thu trong vụ án Uyên - Kha, và Uy đã gởi đơn
kháng nghị.
Phải chờ đến hơn 20 phút thì mới đến lượt Phương Uyên ra.
Tất cả chúng tôi hơn 10 người đều đồng loạt bật đứng lên khi một cô gái
trẻ thật xinh đẹp dưới màu áo trắng học trò còn mang bảng hiệu nhà
trường bước ra. Chúng tôi xuýt vỗ tay vang trời nhưng chợt nhớ lại không
được phép làm ồn tại phòng thăm nên dừng lại.(Tuy vậy, sau đó, lúc em
từ giả chúng tôi để trở lại phòng giam chúng tôi đã đồng loạt vỗ tay
vang trời).
Em sáng lóa và rạng ngời với nước da trắng ngần không thua màu trắng
tinh của chiếc áo nữ sinh mà em đang mặc. Khuôn mặt em đầy đặn và cương
nghị với ánh mắt rạng ngời sau đôi kiếng cận gọng đen. Em chỉ nhìn chúng
tôi gật đầu chào trước khi ngồi xuống mà cảm xúc chúng tôi dâng trào.
Mắt Nguyễn Tường Thụy dường như đang nhòe đi. Chị Tân khẽ nhắc: Anh đừng
khóc đấy nhé. Rồi nắm tay kéo Thụy ra sau trong khi tất cả chúng tôi
dồn vào đứng vòng quanh sau lưng anh Linh và chị Nhung, bố mẹ của Uyên.
Em trai 8 tuổi của Uyên được giám thị cho chạy vào bên trong ôm chầm lấy
chị, hai chị em tíu tít hôn nhau.
Vì có tên đăng ký chính thức thăm Uyên nên tất cả chúng tôi đều được nói
chuyện với Uyên. Sau một hồi tâm sự với nhau, ba mẹ Uyên nhường ống
nghe cho chúng tôi. Anh Huỳnh Kim Báu nói trước. Anh giới thiệu thành
phần trong đoàn đến thăm cho Uyên biết và động viên em tiếp tục cứng
cỏi, kiên định nếu thấy rằng chọn lựa của em là đúng đắn. Uyên trả lời
vững vàng: Các bác, các cô chú hãy tin tưởng vào con. Cũng cần phải nhắc lại rằng anh Huỳnh Kim Báu là cựu tù 8 năm ở Côn Đảo trước năm 75.
Sau anh Huỳnh Kim Báu là hai anh Kha Lương Ngãi và Mai Văn Muôn là hai
nhà báo kỳ cựu của SGGP và đài VOV. Phạm Chí Dũng vừa ở tù ra nên có
nhiều chuyện để nói với Uyên, anh cũng nói với Uyên về nội dung một cuốn
sách mà anh vừa gởi tặng cho em. Tôi hỏi thăm em chuyện ăn ở trong tù
và cho em biết tinh thần và thái độ của em ở phiên tòa sơ thẩm rất ấn
tượng đã gây ra sự xúc động trong lòng mọi người, mong em giữ nguyên
tinh thần đó trong phiên tòa ngày mai. Tôi hỏi em có nhắn nhủ gì với bạn
bè bên ngoài, em nói: Cám ơn tất cả sự quan tâm của mọi người dành cho
hai em và em tin rằng sự công bằng sẽ đến với hai em trong nay mai.
Nguyên Kha và đặc biệt là Phương Uyên là niềm tin, là nguồn cảm hứng của
Nguyễn Tường Thụy nên anh đã viết đến 15 bài về vụ án của hai em. Từ
lâu anh đã tự xem Phương Uyên là con của anh. Anh bay từ Hà Nội vào để
dự phiên tòa và để mong gặp em. Cách đây hai ngày, anh đã gặp ba mẹ Uyên
và nói lên nguyện vọng muốn nhận làm cha nuôi Phương Uyên. Anh Linh và
chị Nhung rất cảm động nhận lời nhưng nói rằng cũng còn tùy thuộc vào
Phương Uyên. Thế nên hôm nay, khi ngồi đối diện với Phương Uyên, cầm ống
nghe lên và nghe Phương Uyên thốt lên chữ cha trìu mến, Nguyễn Tường
Thụy đã bậc khóc, nước mắt anh ràn rụa. Một blogger cứng cỏi, một người
lính kiên cường đã để cho sự nhạy cảm của một nhà văn lay động tấm lòng.
Lê Quốc Quyết và các bạn trẻ khác của Phương Uyên cũng được nói chuyện
với Phương Uyên. Và dường như Phương Uyên đã truyền niềm tin đến cho mọi
người. Nên sau đó, Lê Quốc Quyết đã ghi trên facebook: Đi
thăm Phương Uyên để động viên tinh thần em và gia đình, không ngờ khi
gặp em thì mình được động viên tinh thần nhiều hơn. Liệu có quá không
khi mình nói rằng "đất nước này cả thế kỷ giờ mới có được con người như
em"!
Nhiều người biểu tình ủng hộ Phương Uyên và Nguyên Kha trên đường phố và trước Tòa án Long An. |
Không
quên cám ơn các anh cán bộ ở trại tạm giam Long An. Các anh đã làm việc
rất nghiêm túc và đối xử hòa nhã, thân thiện với tất cả người đi thăm
trong đó có anh em chúng tôi. Bên cạnh đó, do trại giam mới xây dựng nên
cơ ngơi khá khang trang, chỗ chờ của thân nhân và phòng thăm nuôi khá
lịch sự và thoáng mát. Tuy vậy vẫn có một nhân viên an ninh cầm camera
liên tục chụp ảnh và ghi hình chúng tôi, không biết để làm gì trong khi
chúng tôi đã gởi giấy chứng minh có hình ảnh và đầy đủ các thông tin cá
nhân cho bộ phận tiếp nhận đăng ký thủ tục thăm nuôi.
Long An
Cái ĐẸP cũng có "tuổi".
Trả lờiXóaCái ĐẸP của lịch sử ta phải trân trọng !
Chúng ta không làm được những điều mà các cháu đã và đang làm. P.Uyên được tha là một thắng lợi.
Trả lờiXóaMình cũng là người da sầu đa cảm, nhiều khi xem một bộ phim về nỗi thống khổ của con ngươi cũng có lúc cảm thương rơi nước mắt. Nghe và đoc bài viết câu chuyện của Phương Uyên có điều gì đó nhức nhối trong lòng,muốn nói ra mà chẳng được,rồi cứ lặng lẽ suy ngẫm, nếu trong cuộc đời mình gặp nghịch cảnh đó thì mình có đủ can đẩm ngẩng đầu mà đi đến tận cùng của sự thật không? Nhiều chế độ xã hội khác nhau, nhưng chế độ nào cũng có nhà tù, cung nhiều án oan, án sai mà hinh như chế độ ta đang sống cũng không ngoại lệ, nhưng cuối cung lẽ phải tất thắng, cứ tin như vậy.
Trả lờiXóaXin được chia sẻ những cảm xúc của cụ. Chúc cụ một ngày chủ nhật êm đềm.
Trả lờiXóa[img]http://img1.funscrape.com/en/sunday/183.gif[/img]
Không những tự hào mà còn thực sự xúc động vì tấm gương của người con gái như em...Cám ơn tác giả và người sưu tầm tâm huyết...
Trả lờiXóaĐối với cháu Phương Uyên thì các Cụ và mọi người đã nói rất nhiều, đầy đủ và chí lý, chí tình rồi.
Trả lờiXóaTôi chỉ xin nói 1 cảm tưởng ngắn gọn:
+ Được tin P.Uyên được "ra" là VUI.
+ Được đọc trả lời, cách đối đáp, ứng xử ... thông minh, trí tuê, bản lĩnh thì rất mừng và khâm phục. "Trẻ người mà không non dạ".
Tôi muốn hát : "Mùa hoa lêkima nở" để tặng Phương Uyên !
Trả lờiXóaCala.! Tôi rất muốn biết thêm về Nguyên Kha . Nếu có tin gì cụ cho biết với !
Trả lờiXóaCụ mở vitính, vào google gõ 3 từ " dinhnguyenkha" (Đinh Nguyên Kha) là có thể biết rõ về cậu SV 25 tuổi này ( Xin nhớ đọc cả 2 lề cụ nhé !). Chào cụ !
XóaCám ơn Phương Uyên , Nguyễn Kha , Đinh Nhật Uy ., v.v..dã cho tôi được tự hoa,khâm phuc một thế hệ trẻ mới trước mọi hiểm nguy vẫn kiên định với lâp trường của mình .
Bài viết hay quá anh ơi
Trả lờiXóa