Vào những ngày biển Đông sục sôi nổi sóng, bao trái tim bạn trẻ lại náo nức lên đường . Họ, giống như cha anh thời đánh Tây, đánh Mỹ, đánh bành trướng thề dâng hiến cả tuổi thanh xuân cho sự toàn vẹn của biển đảo quê hương. Trong các anh, nhiều người chưa từng được biết nụ hôn đầu đời . " Nhưng dù chết em ơi/ Yêu em anh không thể/ Hôn em bằng đôi môi/ Của một người nô lệ ...". Xin cảm ơn Phùng Quán tác giả bài thơ " Hôn" rất thời sự dưới đây :
Trời đã sinh ra em
Ðể mà xinh mà đẹp
Trời đã sinh ra anh
Ðể yêu em tha thiết
Khi người ta yêu nhau
Hôn nhau trong say đắm
Còn anh, anh yêu em
Anh phải ra mặt trận
Yêu nhau ai không muốn
Gần nhau và hôn nhau
Nhưng anh, anh không muốn
Hôn em trong tủi sầu
Em ơi rất có thể
Anh chết giữa chiến trường
Ðôi môi tươi đạn xé
Chưa bao giờ được hôn
Nhưng dù chết em ơi
Yêu em anh không thể
Hôn em bằng đôi môi
Của một người nô lệ.
Phùng Quán
Bài thơ hay quá !
Trả lờiXóaBốn câu cuối là giá trị bất hủ của tình YÊU ĐẤT NƯỚC và TÌNH YÊU ĐÔI LỨA của thanh niên VN, mà PQ ghi nhận.
Cám ơn Calathau !
Hay quá! Bài thơ này có tầm cỡ "thời đại" anh ạ!
Trả lờiXóa