Trần Tiến
Thưa Bác,
Sáng nay
con đi tập thể dục. Có hai thằng cha ghét nhau, chỉ muốn giết nhau, đã ngồi hút
thuốc cạnh nhau bên bờ bãi trước.Những ngón tay cứ khum khum che lửa, ngón
tay của dân một đời sóng gió. Chắc họ tha
thứ cho nhau trước Bác và trước Biển.
Thưa Bác,
Cả ngày
con ngồi xem người Việt tiễn Bác trên ti vi. Mặc dù 20 năm nay con không xem
Tivi, kể cả bọn Holywood làm phim, con mê lắm, chúng nó bỗng trở nên nhạt nhoà.
Cả nước
hình như cũng vậy. Suốt ngày ở đây, chỉ có tiếng nhạc cầu siêu thiêng liêng và
những khúc ca một thời hào hùng. Lần đầu tiên, con được sống trong âm nhạc thanh
khiết ở Vũng Tàu. Những người khoẻ mạnh đều về thành phố tiễn Bác. Con bệnh quá
không đi được, đành ngồi với mấy cựu chiến binh già. Chẳng ai còn giọt nước mắt
nào chảy xuống. Nhưng ở đâu, sâu thẳm
trong lòng, chúng con đều có một
dòng chảy ngược lên.
“Sống trên
đời, nếu có thể, hãy làm một điều tốt nào đó cho người khác. Nhiều hơn cho mình.”
Đêm
qua, Bác về đỉnh núi nơi ở của đại
bàng, lặng ngắm biển quê hương. Trên dãy núi Lớn ở đây, sáng nay, mây đen quần
vũ. Thương đại bàng nơi này không có vinh hạnh ở bên Bác.
Có cậu
doanh nhân cứ điện thoại cho con bằng được ,để nhờ viết bài hát cầu siêu Bác.
Họ đã chung tiền nhau làm một tượng lớn như đức Thánh Trần, như Quan Công của
Trung Quốc. Họ bảo, còn yêu Bác hơn. Bác là vị thánh của người Việt, linh
hơn, lại gần gũi hơn.
-
Tôi
không viết được đâu, nhờ người khác đi.
-
Chúng
tôi thấy hình anh ngồi chơi đàn với Đại tướng, đăng đầy trên mạng này.
-
Nhưng tim tôi quá bé, không chứa nổi một nhân cách
quá lớn như Bác đâu.
Con chợt
nhớ bản giao hưởng “Anh hùng” của Beethoven gửi tặng Napoleon. Nhưng tác giả đã
xé đi lời tặng, khi biết tin quân Pháp tràn sang Đức,quê hương. Về binh pháp và
nhân cách.Napoleon còn thua xa Bác Giáp
nhà mình.Con nghĩ vậy,chả biết có đúng không.
Ngày được
gặp Bác, con run quá, hát câu nọ sọ câu kia. Bác ngồi lặng yên nghe. Chẳng nói
gì. Rồi cả nhà bừng lên, khi cháu nội Bác
bi bô bài ca Đồi Him Lam gì đó. Mắt Bác lúc đó mới thấy vui. Bác chỉ vui
khi nhớ lại một thời đẹp đẽ. Cái thời dành lại độc lập sao đẹp thế, Bác nhỉ. Viết
đến đây con muốn khóc. Cái thời người Việt hi sinh tất cả để có Độc lập. Sao đẹp
đến thế Bác ơi!
Cô Đặng Anh Đào dạy văn con, một hôm bảo”Tiến đến hát cho anh Văn nghe bài “Tôi cô đơn
như một ngọn cờ đi”, anh Văn thích nghe bài đó lắm”. Cô là em Đại tướng phu nhân, nên con tin.
Bây
giờ, Bác xa rồi, con vẫn nhớ đôi mắt lặng yên của Bác khi nghe bài hát về nỗi cô
đơn của người anh hùng. ( Bài hát tôi viết, khi đọc những dòng chữ cuối cùng
trong nhật ký của bác sỹ Đặng thuỳ Trâm)
Tôi cô đơn
như một ngọn cờ
Ngọn cờ
bão giông
Ngọn cờ
khát khao
Ngọn cờ xé
nát nát trong lòng đạn thù
Ngọn cờ
quấn quanh thi hài người lính
Ngọn cờ
vút bay trong niềm khao khát Tự do…
Bác có
giây phút nào cô đơn không. Chắc là không. Con người Bác lớn hơn nỗi cô đơn
thường tình của người anh hùng nhiều lắm. Bác là Thánh rồi. Những ngày nằm bệnh, Bác vẫn thầm thì căn
dặn. Tưởng như quanh mình vẫn còn đó bóng đồng đội thân yêu, áo trấn thủ sờn
rách, chân đi dép cao su run run cơn sốt rét.
..Bôxit... Bô
xít.., Tây nguyên..Tây nguyên.
Đừng để kẻ
thù nhòm ngó nước ta..
Bác ơi,con
lại khóc rồi.
Những vị anh quân, những vua hiền như Bác, như Cụ
Hồ, … cứ suốt đời lo cho người khác thế
ư.
Con người
có nhiều cách sống riêng .
Con thường trọng những người sống từng ngày cho
người khác… Nhiều hơn cho mình.
Tác giả gửi Quê Choa
Trên Blog Quê Choa có tiểu mục " Ngẫu hứng Trần Tiến", đọc thích. Tiến viết tếu táo đủ các chuyện đời thường, uống bia, uống rượu, tán gái, nói phét ...Nhưng cũng thỉnh thoảng " Nghiêm chỉnh", đọc xong không cười nổi vì nó ...cay, đắng, thậm chí đau quá !. Bài này là Ngẫu hứng số 22 rồi. Thực ra dùng từ " Ngẫu hứng" không chuẩn, khi Post lên tôi bỏ chữ " Ngẫu hứng" mà thay bằng một Tít khác: "Bác ơi con lại khóc rồi" , là lấy nguyên văn một câu Tiến viết về lúc nghĩ đến kỷ niệm tới hát cho Bác Giáp nghe bài " Tôi cô đơn như một ngọn cờ " (do chính anh sáng tác và bác Giáp đệm đàn Piano.). Tôi không chơi thân với Trần Tiến, nhưng khi còn làm nghề Truyền hình có mấy lần chúng tôi uống bia với nhau và bàn chuyện phối hợp sx chương trình ca nhạc . Lại có lần Tiến mời tôi đến cửa hàng Tiến và bạn mới mở ăn sáng với món rất độc đáo là " tiết canh ...Ốc !" ( Ở gần ngã tư HBT -VTS -Tp.HCM, quán này đã dẹp tiệm từ lâu rồi ). Lần ấy Tiến cao hứng cho tôi nghe lần đầu tiên bài " Chị tôi" . Tiến tự hát và có cái đĩa thu trước nhạc đệm. Hát xong Tiến hỏi ý kiến, tôi chê sến, thua "Chị tôi " của Trọng Đài, phổ thơ nữ sĩ gì đó tôi quên tên rối . Tiến không tự ái, vẫn nhiết tình giới thiệu tôi mấy căn nhà để chọn mua ...
Trả lờiXóaTưởng Trần Tiến chỉ cười nào ngờ anh cũng đã rơi nước mắt ...Và tôi tin những giọt nước mắt của anh.
Những người hay cười hay đùa khi khóc là khóc nặng khóc đau hơn người khác.
Trả lờiXóaĐọc bài viết, câu chuyện của Trân Tiến, nỗi lòng của Tiến trước sự ra đi của Bác Giáp, thấy có chút gì đó nghẹn ngào, vì đó là tình người thực sự , nhưng bài này rất đáng đọc và suy ngẫm. Nhân đây cám ơn Q Trung dịp này đưa nhiều thông tin làm sang ró sự thật.
Trả lờiXóaTôi cũng nghĩ như Công Lý, lần này Quang Trung đã đưa nhiều bài hay, chân thực mà cứ muốn đọc lại nữa. Bài về Trần Tiến là như thế. Lúc còn trẻ mình hay đi nghe ca sĩ VN hát, mà Trần Tiến là một ca sĩ hát hay, cuốn hút. Cảm động nhất là lúc Trần Tiến ngồi cạnh Bác hát và Bác đệm đàn. Hình ảnh đó như hai cha con, hai thày trò.gần gũi và thân thiết.
Trả lờiXóa