Thứ Hai, 16 tháng 6, 2014

Cu Vinh kể tiếp chuyện " Đọc xong muốn khóc !"

Calathau : Câu chuyện về mối tình ông lão Đan Mạch với bà lão Việt Nam sống thủy chung, nhân hậu ở VN nhưng lại bị vùi dập te tua mà vẫn trong veo tình người tình đất đã gây xúc động mạnh trong cộng đồng dân mạng. Mấy hôm nay có rất nhiều người đã trực tiếp tìm đến thăm 2 ông bà giữa cái nắng như thiêu đốt ở vùng cát trắng miền Trung . Nhà văn Nguyễn Quang Vinh ( tức Trưởng thông Khoai Lang chủ Blog Cu Vinh ) là 1 trong số những người đến sớm nhất.  Anh đã viết ngay 2 Entrys trong căn nhà của 2 ông bà và Post lên mạng . Những trang viết đầy xúc động và cảm phục  tiếp tục lay động lòng người đọc . Mình mang về đây để các cụ cùng xem.

 GIEO MỘT GIỌT YÊU GIỮA HOANG SƠ.
Cu Vinh Chủ Nhật, ngày 15 tháng 6 năm 2014
Khó tìm được một tình yêu như vậy, rất lạ, cảm động, từ vị ngọt trái chôm chôm tới gương mặt cô gái có tên Sang thật thà bán trái cây giữa đất Sài Gòn, ông Kurt khi đó 55 tuổi, đã chia tay vợ, sang Việt Nam du lịch và ngay khi gặp chị Sang, khi đó 45 tuổi, cũng đã ly hôn chồng, và cả hai đã bị sét ái tình.
Một câu chuyện tình yêu phải viết rất dài với rất nhiều cung bậc.
Ông Kurt đã đưa chị Sang về Đan Mạch sống 5 năm.

Phần 1:
1.
Khi quyết định trở về Việt Nam, họ dốc hết những đồng tiền tiết kiệm cùng với sự giúp đỡ bạn bè, xây 5 trường học, 1 cầu, sau đó Sứ quán Đan Mạch chung tay cùng vợ chồng Kurt, chi tiền, giao ông Kurt tìm kiếm địa chỉ tài trợ, làm thêm 23 cầu và 6 trường học nữa ở những vùng xa xôi chủ yếu của tỉnh Lâm Đồng. Tính chung, cả công trình tự bỏ tiền và sau đó là những công trình có sự hỗ trợ của Sứ quán giá trị khoảng 30 ngàn usd/một công trình từ thiện.
Đến 65 tuổi, ông Kurt nghỉ hưu.
Ông bà bán 10 hecta cà phê cùng cơ ngơi nhà cửa của mình ở Bảo Lộc rồi về Ninh Thuận muốn tìm kiếm một khu đất làm du lịch để dưỡng già. Do không biết các thủ tục về đất đai, ông bà mất một khoản tiền lớn vào tay cò mồi, cò mồi bỏ trốn. Ông bà khánh kiệt.
Vị trí đất hiện tại mua vùng đất hoang, mua bằng giấy viết tay, rộng 1,5 mẫu.
Ông bà đang mong ước làm thành một khu du lịch sinh thái, có vườn cây, nhà nghỉ, họ muốn trở thành địa chỉ ở miễn phí cho các cháu có hoàn cảnh khó khăn, tật nguyền được đi nghỉ dưỡng miễn phí tại cơ ngơi của họ, nhưng mọi ước nguyện rất khó thành vì không có đủ tiền.
2.
Nói cuộc sống ông bà Kurt nghèo khổ là không đúng, hàng tháng ôngKurt vẫn có khoản lương hưu từ Đan Mạch chuyển qua là 1.000 usd.
3.
Nói hàng ngày ông bà chỉ sống nhờ vào đàn gà 40 con lại càng sai, vì lương hưu 1.000 usd dư sức cho ông bà.
4.
Nhưng đúng là ông bà trắng tay, bị mất trắng khoản tiền chỉ vì một vài kẻ đã lợi dụng và bỏ trốn, đây là quan hệ giữa những cá nhân và chuyện cũng xảy ra gần 5 năm trước.
5.
Ông bà Kurt có một ước mơ cháy bỏng là muốn có sự hỗ trợ của cộng đồng để làm từ thiện.
6.
Khó khăn nhất của ông bà hiện nay là ổn định chỗ ở, phải tiết kiệm, xây dựng mỗi tháng một ít cho xong phần nhà ở và xây hàng rào, chống trộm, vì khu vực dân cư vắng vẻ, dân ngụ cư, nên việc mất trộm xảy ra thường xuyên.
7.
Ông bà khoe, lãnh đạo huyện đã về, đang xúc tiến làm thủ tục cấp đất và sẵn sàng làm thủ tục nhập tịch cho ông bà khi hội đủ giấy tờ cần thiết. Bà Sang nói, ông bà sẽ nộp đủ giấy tờ cho chính quyền. Còn lâu nay họ cư trú theo diện tạm trú, chính quyền luôn dễ dàng gia hạn thời gian lưu trú cho ông Kurt. Xác nhận, trong gần 2 năm về cư trú tại đây, địa phương không gây khó dễ. Thời gian ông bà làm từ thiện là tập trung ở tỉnh Lâm Đồng, nên khó để đòi hỏi một chế độ gì đó của tỉnh Bình Thuận trừ khi Lâm Đồng có đề nghị hoặc tự giải quyết.
8.
Ông Kurt yêu vợ và tình nguyện sống và chết ở đây. Câu chuyện tình của họ vô cùng hay nhưng mình dành viết sau. Chỉ biết rằng, họ đã sống bên nhau 25 năm và đang gieo tại vùng đất hoang sơ một giọt yêu rất đáng ngưỡng mộ.
Đây chỉ là vài dòng viết mộc trong căn bếp chật chội, nóng như lò than mà tối nay mình ở lại.

Phần 2:

+Hỏi, lý do gì ông yêu vợ nhiều đến thế. Ông Kurt nhún vai, đó cũng là câu tôi luôn hỏi tôi gần 25 năm qua.

+Hỏi, sao ông lại làm ngôi nhà cho vợ chông ở mà chỉ có một phòng, mở cửa là đụng giường? Ông Kurt nhún vai, vì khi làm ngoài vườn, thấy nhớ bà ấy, tôi chạy vào mở cửa là phải thấy vợ tôi ngay, không phải mất công tìm.

+Hỏi, vì sao ông không bận tâm lắm về cuộc sống có những bất trắc, phiền muộn, thậm chí đã bị người khác lừa dối và lợi dụng? Ông Kurt nhún vai, cuộc sống hấp dẫn nhất là vào ngày mai, chứ không phải hôm nay, thế thì tại sao ta lại bận tâm và buồn phiền về những chuyện hôm nay.

+Hỏi, vợ ông nói, gần 25 năm sống cùng, ông đã không rời bà ấy nửa bước. Ông sợ bà ấy không chung thủy sao? Ông Kurt nhún vai, tôi luôn nhớ bà ấy ngay cả khi tôi đang ngồi cạnh.

+Hỏi, vì sao ông cứ muốn ở lại Việt Nam? Ông Kurt nhún vai, vì tôi là con rể.

+Hỏi, vì sao ông có thể kéo được cả một đàn chim sẻ về nhà ông, trong khi đây là vùng sa mạc nóng cháy? Ông Kurt nhún vai, chim chóc tìm về nơi con người yêu thương nó.

+Hỏi, vì sao ông bà có thể cưu mang những ai tới nhà, giúp đỡ họ mà không đòi hỏi gì, thậm chí cũng không cần hỏi tên nhưng sẵn sàng cho họ ăn uống và cho họ lộ phí đi đường dù mình không dư dả? Ông Kurt nhún vai, chính họ đã cưu mang vợ chồng tôi đấy chứ, sự cưu mang rõ nhất là họ đã tìm đến và nhờ cậy.

Phần 3:

+Hỏi, ngày cô còn là người phụ nữ bán chôm chôm, ông Kurt kể, trong khi những người khác thấy khách nước ngoài như ông Kurt tới mua đều bán mỗi ký 2 đôla, thậm chí 3 đôla, còn cô thì luôn như thế, 1 đô la thôi, vì sao vậy? Cô Sang mỉm cười nói, vì giá của nó là 1 đô la thôi mà.

+Hỏi, ông Kurt kể, ngay từ lần gặp đầu tiên khi mua chôm chôm của cô, ông ấy đã bị mê hoặc, và ông cố tình mỗi ngày nhiều lần tới mua chỉ để được nhìn cô, nói với cô vài câu tiếng Việt bập bẹ, thậm chí nói bằng dấu hiệu, nhưng có vẻ như cô biết hết, có vẻ như cô biết ông ấy thích cô? Cô Sang mỉm cười nói, vì cô là phụ nữ.

+Hỏi, khi đã thân thiết, ông ấy về nước, đã viết rất nhiều thư cho cô, nhưng cô trả lời cầm chừng, làm ông ấy rất đau khổ? Cô Sang mỉm cười nói, vì cô muốn ông ấy trở lại Việt Nam chứ không phải chỉ viết thư. Vì cô bắt đầu nhớ ông ấy. Và đúng là ông ấy đã trở lại, sau 6 tháng chứ không phải một năm như đã hứa.

+Hỏi, ông Kurt kể, ông ấy bảo làm đám cưới tiết kiệm, nhưng cô và gia đình không nghe, đã tự xoay xở, tổ chức đám cưới ở quê mình ( Long Khánh) rất to, mời bà con, bạn bè tới rất đông? Cô Sang mỉm cười nói, vì cô muốn cho ông ấy biết rằng, với phụ nữ Việt Nam, đám cưới rất quan trọng, nó bảo đảm tình yêu, sự minh bạch, mối quan hệ xã hội và cả niềm tự hào của họ.

+Hỏi, hơi tò mò, giường ngủ của vợ chồng cô hơi khác, không như giường một cũng không như giường đôi, hơi bé? Cô Sang mỉm cười nói, vì cô yêu cầu ông Kurt đóng giường bé thôi, để hai người luôn nằm sát bên nhau...

+Hỏi, ông Kurt kể, 25 năm nay, luôn như thế, cô đều tự tay làm bữa cho ông, cả bữa sáng và bữa chính, không nhỡ một bữa nào? Cô Sang mỉm cười nói, vì cô là vợ ông ấy.

+Hỏi, ông Kurt kể, nhiều lần gặp chuyện buồn, giấu cô để cô khỏi lo nghĩ nhưng không lần nào giấu được?Cô Sang mỉm cười nói, vì cô là vợ.

+Hỏi, vào tết dương lịch, cô tổ chức đón tết cho chồng mình như thế nào? Cô Sang mỉm cười nói, hãy hỏi ông ấy. Ông Kurt khoe: Bà ấy làm cho tôi món gà nướng, sâm banh, nấu những món ăn tiệc theo kiểu Đan Mạch (dù không giống lắm-cười), đến phút giao thừa chúng tôi đốt mấy quả pháo thăng thiên, rồi mở nhạc và nhảy với nhau, 24 tết rồi đều như thế.

+Hỏi, vì sao cô yêu ông ấy và yêu tới tận lúc này? Cô Sang mỉm cười nói, vì đó là tình yêu.

+Hỏi, ông Kurt kể, thời gian 7 năm cả ông và cô đều được Sứ quán Đan Mạch ủy nhiệm nhận tiền các dự án từ thiện, khi không chi hết số tiền được cấp, cô đều đưa lại số tiền thừa cho Sứ quán, có khi chỉ vài trăm đôla mà nếu không trả lại cũng không sao? Cô Sang mỉm cười nói, vì đó không phải là tiền của mình.

+ Hỏi, trước khi lấy nhau, cô và ông Kurt đều có con riêng, tới giờ, các con hai bên đều hòa thuận và tôn trọng, vì sao cô làm được điều đó vốn rất tế nhị và phức tạp? Cô Sang mỉm cười nói, nhờ tình yêu của chúng tôi thôi. Tình yêu hóa giải hết trở ngại.

+Hỏi, về già, quỹ thời gian không còn nhiều, cô và ông ấy có thể gác mọi việc từ thiện, vui cuộc sống riêng, sao phải vất vả, tằn tiện, lo toan nhiều quá? Cô Sang mỉm cười, nói: Chúng tôi không muốn kết thúc cuộc sống như thế, mình không chỉ sống cho riêng mình, phải sống cho người khác, rồi người khác sẽ sống cho người khác nữa, cuộc sống cứ thế kéo dài mãi, không kết thúc.

+Hỏi, khi buồn hoặc khi vui nhất, cô và ông Kurt thể hiện như thế nào? Cô Sang mỉm cười nói, chúng tôi ôm ghì lấy nhau.

+Hỏi, vì cả tin, vợ chồng cô đã bị lợi dụng đến trắng tay, giờ còn dám tin ai nữa không? Cô Sang mỉm cười nói, hãy hỏi ông ấy. Ông Kurt nhún vai: Nếu không tin ai thì mình cũng không còn tin vào chính mình.

+Hỏi, mơ ước lớn lao nhất và cuối cùng của cô và ông Kurt? Cô Sang nắm lấy tay chồng, muốn tạo lập được quỹ từ thiện để giúp đỡ người nghèo và các cháu tật nguyền.

Xin hãy cùng cô Sang, ông Kurt nối dài tình nhân ái qua tài khoản: Tiêu Thị Ngọc Sang, số tk: 050042847388 ngân hàng Sacombank chi nhánh Phan Rí Cửa, huyện Tuy Phong, tỉnh Bình Thuận.

KURT, TÔI NHỚ ÔNG.
Cu Vinh Chủ Nhật, ngày 15 tháng 6 năm 2014

Hôm nay, tôi và bạn tôi ở Phan Thiết đã làm ông bà bất ngờ, tặng hoa và bánh sinh nhật cho vợ ông- cô Sang.

Hôm nay, tôi cùng cô Sang về Phan Rí Cửa trả nợ tiền mua gạch, xi măng và mua thêm gạch và xi măng cho vợ chồng ông, vẫn chưa hết tiền, nhưng tôi giữ lại cho một kế hoạch khác giúp ông.
Hôm nay, nhiều đoàn đến thăm ông, xe từ Đà Lạt xuống, Phan Thiết ra, Sài Gòn ra, Nha Trang vào, và nhiều nhóm thanh niên ghé nhà, mấy hôm nay ông nhún vai nói: Nhiều khách quá, chưa bao giờ nhà ông nhiều khách tới thăm như thế.
Chia tay, Kurt giang rộng tay nhìn tôi, mắt ông hiền quá, ông nói đi nói lại: Vinh, hẹn gặp lại...Vinh hẹn gặp lại...Vinh, hẹn gặp lại...
Kurt, tôi nhớ ông.
Tôi mang ơn ông, Kurt, ông đã tiếp cho tôi năng lượng sống, ông cho tôi hiểu một điều giản dị, cuộc sống đẹp lắm, đáng sống lắm, đáng để yêu thương lắm, đáng để bao dung lắm, đáng để trân trọng, giữ gìn và thương mến.
Kurt, ông đã cho tôi hiểu ý nghĩa to lớn về định nghĩa tình yêu, đơn giản quá phải không, rằng, là phải cháy hết, cháy hết cho người mình yêu thương.
Kurt, ông đã cho tôi bài học về kỹ năng sống của một con người, kỹ năng sống của một thằng đàn ông, kỹ năng sống của một người chồng, kỹ năng sống của một trụ cột gia đình, rằng, bất cứ hoàn cảnh nào, ý chí, đôi tay, trái tim, sức vóc, bờ vai của người đàn ông luôn là một giàn thép vững chãi, gánh hết gian nan, đối diện với khó khăn, tổ chức trong khả năng có thể cuộc sống cho người mình yêu thương, không lùi bước, không bó tay, luôn hướng tới ngày mai, ngày mai, ngày mai…
Kurt, ông cho tôi năng lượng của lòng bao dung, lòng bao dung có thể bào mòn sự đố kỵ, thù hằn, hiềm khích, làm thay đổi nhận thức của kẻ xấu và cho ta giấc ngủ ngon lành ngay trên nước mắt.
Kurt, ông đã kể cho tôi nghe nhiều hơn những gì tôi đã viết ra, ông đã khóc cùng tôi, ông nói lần đầu tiên ông khóc, nhưng đó lần khóc duy nhất để chia sẻ, để thông cảm, để tin cậy, tôi hứa không viết về những giọt nước mắt của ông, tôi hứa, chỉ viết về tiếng cười của ông, vì cuối cùng, chính tiếng cười mới là con tàu đưa chúng ta về đích.
Kurt, tôi thương ông, quặn lòng, đêm đêm, đêm đêm, ông nhớ quê hương, gia đình ở Đan Mạch, bên đó cuộc sống văn minh, cuộc sống sạch, nhưng ông đã nén lòng để cùng vun vén hạnh phúc với người đàn bà Việt, ông chấp nhận sống với bao hỉ nộ ái ố, ông chấp nhận tơi tả trong cuộc đời nhiều bấn loạn, ông chấp nhận vì ông yêu vợ ông, ông yêu mảnh đất Việt mà ông đã gắn bó, đã say đắm, đã si mê, đã đổ cả mồ hôi, nước mắt suốt mấy chục năm qua, ông ở đây, như ông nói, chết ở đây, như ông nói, chôn ở trong lòng đất Việt, như ông nói.
Kurt, tôi biết mấy ngày nay ông vừa vui vừa bấn lòng, vui vì nhiều người tới thăm, chia sẻ, buồn vì vẫn còn những câu căn vặn, vẫn còn những ánh mắt truy xét, vốn là thói đời, thói đời của ai đó muốn tới thăm vợ chồng ông không phải bằng trái tim mà lòng đố kị, muốn cố tìm cái gì đó, một cái gì đó để hoặc là vùi dập hình ảnh đẹp của vợ chồng ông hoặc có cớ để mắng chửi chính quyền, nhưng niềm lạc quan bát ngát và tâm hồn trong trẻo của vợ chồng đã nhanh chóng đánh bạt đi ngọn gió trái mùa.
Kurt, tạm biệt ông và như đã hứa, tôi sẽ quay lại với vợ chồng ông.
Kurt, tôi đã nhờ các bạn của tôi hỗ trợ để ông bà nhanh chóng ổn định cuộc sống.
Kurt, tôi nhớ ông.
Cô Sang, chào cô, mong cô như thế, trong veo bên ông, chăm sóc ông, luôn là mái che ấm áp cho cuộc đời ông, những năm tháng cuối đời.
Kurt, tôi chào cả những đàn chim sẻ ríu rít của ông; chào cả 600 cây xanh ông đã trồng hàng năm trời trên cát và chắt chiu từng giọt nước để tưới tắm, nâng niu từng cái lá xanh; chào những ngôi nhà nhỏ bé xinh xinh theo kiểu Đan Mạch- mà ông xây dựng chỉ là đỡ nhớ quê nhà; chào cả đàn mèo con, những chú cún nhỏ mà phải gọi chúng bằng tiếng Đan Mạch thì chúng mới chạy tới, ông coi chúng như những đứa con; chào đàn gà ông, cả khu vườn cát trắng, chào cả giọt mồ hôi hàng ngày trên cơ thể của một ông già gần 80 tuổi, chào những nụ hôn hàng ngày ông dành cho vợ mình.
Kurt, cho tôi khóc một chút được không?
Kurt, tôi nhớ ông quá.

4 nhận xét:

  1. Một người đàn ông thật kỳ lạ ! Mình cảm thấy nhỏ bé trước ông già Đan Mạch này !

    Trả lờiXóa
  2. Một người đàn ông, một mối tình thật kỳ lạ và cảm động.
    Bài viết của NQV hay quá !

    Trả lờiXóa
  3. "Kurt, tôi đã nhờ các bạn của tôi hỗ trợ để ông bà nhanh chóng ổn định cuộc sống..."

    NQV viết rất hay...nhất là câu trên...Vì nhiều nhiếp ảnh gia, nhà văn chỉ chụp ảnh, viết mà không làm gì cả. Hoan hô NQV. Cám ơn anh Cala đã " bám sát" đề tài này để mọi người được thở phào sung sướng!

    Trả lờiXóa
  4. Chuyện cổ tích giữa thời hiện tại !!!

    Trả lờiXóa